Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Chiến Lược Bắc Kỳ

Chương 431: Chiến Lược Bắc Kỳ Chương 431: Chiến Lược Bắc Kỳ

Lúc này, có mấy tiếng kêu vang lên từ xa, sau đó một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh cô ả.

Cô gái quyến rũ chợt khựng lại, còn tưởng là có mai phục nên lập tức quay lại thì thấy một cái đế giày dính bùn cát đang dần dần phóng to trước mặt mình.

"Bốp!"

Cô gái quyến rũ bị Sa Thủy đạp bay ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Kẻ nào dám!" Cô gái quyến rũ bị đạp ngã xuống đất, sau đó lại lập tức nhảy lên, vươn tay sờ vết giày dính bùn trên mặt mình, lòng tràn đầy giận dữ.

Lúc này, lại có tiếng gió truyền tới từ hướng khác. Cô ả lại xoay người, thế nên lại thấy một cái đế giày dính đầy bùn cát phóng đại trước mặt mình, rồi lại bị đạp bay ra ngoài thêm một lần nữa.

Sau khi đạp ngã cô con gái thứ hai của mình, Thiên Côn thở dài, nhìn Sa Thủy bằng ánh mắt biết ơn.

Sa Thủy cũng lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Hiện giờ bọn họ có kỳ vọng rất lớn với liên quân, nếu lúc này mà xảy ra sai sót gì thì họ cảm thấy chẳng những Hải Vương sẽ không tha cho họ mà ngay cả chính họ cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Lại có mấy tia sáng khác hàng lâm, mấy vị quốc chủ đến sau trông cũng như bị dọa sợ.

Lúc này, Thiên Côn dời mắt về phía hai thằng con trai của mình.

Đại ca và nhị ca của Thiên Lan lập tức quỳ xuống đất một cách dứt khoát.

Tuy rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra, song bây giờ bảy quốc chủ đều đến đây, vậy thì chắc chắn là có chuyện lớn rồi. Không cần biết là chuyện gì, cứ quỳ xuống trước chắc chắn sẽ không sai.

"Ahhhh!" Lúc này cô gái quyến rũ lại nhảy lên, quầng sáng màu tím trên trường thương chói mắt.

Nhưng cô ả lập tức hoảng sợ phát hiện bảy quốc chủ thân phận cao quý đều đến đây, hơn nữa đều vây quanh chàng trai trẻ tuổi kia hỏi han săn sóc với vẻ đầy quan tâm.

Còn hai người anh của cô ả thì đều quỳ xuống, hơn nữa còn đập đầu trên mặt đất.

Rốt cuộc là sao vậy?

Chẳng những cô ả sợ ngây người mà cho dù là Thiên Lan luôn cảm thấy Vương Đại Mãng ngơ ngác cũng ngây ra tại chỗ. ...

Sau khi thấy Vương Đại Mãng vẫn chưa bị tổn thương nặng nề, bảy quốc chủ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nguy cơ tan vỡ quan hệ liên minh coi như tạm thời được giải quyết.

Nhưng trong lòng bảy quốc chủ vẫn còn thấp thỏm. Họ biết tính cách của đám liên quân này, nói là ngang bướng cũng không quá quắt chút nào.

Sau trận chiến với đảo Lang Gia, có bao nhiêu thế lực cường đại đến làm thân với họ, nhưng họ lại không hề nể mặt chút nào.

Thái độ của bảy quốc chủ đối với thế lực này rất là phức tạp.

Có mong chờ, có sợ hãi, tóm lại không bao giờ muốn rạn nứt với họ chút nào.

Hơn nữa từ trong yến hội có thể thấy, địa vị của Vương Đại Mãng rõ ràng không phải là tầm thường.

Cho nên bây giờ họ đang suy nghĩ phải làm thế nào để đền tội với anh ta.

Vương Đại Mãng đương nhiên không biết suy nghĩ của bảy quốc chủ, cho nên vẻ mặt rất ngơ ngác.

Dù sao thì trong mắt Vương Đại Mãng, sau khi yến hội kết thúc, hai phe thế lực bắt đầu coi như là đối thủ của nhau. Nhưng trông thái độ bây giờ rõ ràng là không đúng lắm.

Chẳng lẽ Hải Vương không nói cho họ biết lai lịch của người chơi sao? Vương Đại Mãng không khỏi nảy sinh suy nghĩ này.

"Vị tiểu huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, chúng ta là liên quân với nhau, ta nhất định sẽ đền tội cho ngươi!" Lúc này Thiên Côn nói.

Trong mắt Thiên Côn, chuyện này có liên quan tới hắn ta nhiều nhất. Nếu mình không thể đền tội thì mấy vị quốc chủ khác nhất định sẽ không tha cho mình. Cho nên hắn ta đang suy nghĩ làm cách nào để áp chế chuyện này, đồng thời cho Vương Đại Mãng một lời giải thích hài lòng.

Sau đó Thiên Côn quay lại, nhìn cô con gái thứ hai của mình đang hoảng sợ cầm trường thương màu tím với vẻ mặt tái mét.

"Thiên Hân, sao ngươi dám ra tay với khách quý của chúng ta hả?"

Thiên Hân đã ý thức được tình huống không ổn nên lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nhìn Thiên Côn.

"Phụ thân, con không biết chuyện này. Con chỉ làm theo những gì mà tộc quy cho phép thôi chứ có làm sai cái gì đâu."

"Đừng giải thích nữa! Ngươi suýt nữa lỡ tay giết chết khách quý chính là đã phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ! Nhưng ngươi là con gái của ta nên ta sẽ cho ngươi được chết một cách vinh quang!"

Nhìn ánh mặt lạnh lùng của Thiên Côn, Thiên Hân không khỏi run lên, vẻ mặt tuyệt vọng.

Ả biết, nếu Thiên Côn đã nói những lời này thì mình nhất định sẽ không thể sống sót được nữa.

Còn tình thân ư? Tình cảm của bộ tộc Thiên Vũ bọn họ dành cho con cái gần như bằng không. Bởi vì chẳng có bộ tộc nào tranh giành quyền lực bằng cách cho con cái mình tự giết lẫn nhau cả.

Gương mặt Thiên Hân lộ vẻ thê lương, bàn tay cầm trường thương run rẩy.

Ả muốn trốn, nhưng có bảy quốc chủ ở đây, ả biết mình hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi nơi này.

Bình Luận (0)
Comment