Nghĩ đến đây, Thiên Hân chậm rãi giơ trường thương màu tím lên, nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt căm thù, sau đó trường thương biến thành tia sáng màu tím lướt qua cổ mình, thân hình lập tức ngã xuống đất.
Nhìn con gái thứ hai đã gục ngã trên mặt đất, cho dù đã chết nhưng ánh mắt vẫn đầy căm thù, vẻ mặt Thiên Côn không hề thay đổi chút nào, mà chỉ quay đầu mong chờ nhìn Vương Đại Mãng.
"Sao ông độc ác dữ vậy!" Nhìn Thiên Hân tự sát không hề do dự, Vương Đại Mãng giật nảy cả mình.
Thật sự là cha con sao?
Một người bảo chết, một người khác chết không hề do dự?
Tam quan của Vương Đại Mãng bị đảo điên ngay tức khắc.
Anh ta bỗng nhớ ngày mình còn nhỏ, khi đó anh ta rất thích chơi game, thích e-Sport, thành tích học tập luôn rất tệ. Mẹ anh ta tức quá nên đập mũ thực tế ảo của anh ta, còn cầm chổi muốn đánh anh ta.
Vương Đại Mãng thấy mũ thực tế ảo bị đập hỏng, nhất thời động kinh, cũng cầm chổi lên đại chiến ba trăm hiệp với mẹ của anh ta.
Nếu dựa theo gia quy của vị quốc chủ Thiên Côn này thì có lẽ mình đã sớm chết mấy trăm lần rồi. Vương Đại Mãng rùng mình nghĩ vậy.
"Quý khách, nhị nữ nhi mạo phạm quý khách, bây giờ nó đã tự sát rồi, ngươi có hài lòng không?"
Nhìn nụ cười trên mặt Thiên Côn, Vương Đại Mãng thật muốn đấm cho một phát.
Ông có còn là người nữa không vậy?
Nhưng lúc này, anh ta nhìn về phía Thiên Lan đã trắng bệch mặt.
Thiên Côn đương nhiên cũng phát hiện ái mộ trong mắt Vương Đại Mãng, không khỏi vui vẻ.
"Quý khách, Thiên Lan chính là tiểu nữ của tại hạ. Chuyện lần này đúng là lỗi của ta, để đền tội, hay là ta tặng tiểu nữ cho ngươi làm tỳ nữ?"
Nghe vậy, Vương Đại Mãng trợn tròn mắt. Đê ma ma, ông còn là người nữa không vậy? Thế này thì... kích thích quá rồi!
Lúc này anh ta vẫn còn đang mở livestream. Những người chơi chứng kiến cảnh này cũng trợn tròn mắt.
Shin Cậu Bé Bút Chì: Trâu bò! Bình tĩnh bảo một đứa con gái tự sát, một đứa con gái khác tặng cho người ta làm tỳ nữ. Sao ông cha này không lên trời luôn đi nhể?
Cậu Bé Dưa Hấu: Trước kia tôi từng gặp một chủng tộc thiểu năng trên đảo Thực Thôn, khi ấy đã cảm thấy tam quan bị đảo điên rồi. Lần này còn trâu bò hơn nữa. Ăn gì con cúng?
Tín Điều Của Sát Thủ: Giậm chân vỗ ngực! Chúng ta đều rời đi hết rồi, biết thế ở lại đó để họ tặng tôi mấy cô cho rồi.
Nghèo Khó Khiến Tao Thành Rác Rưởi: Bây giờ quay lại còn kịp hông? (Cười ha ha)
Tử Vong Như Gió: Tui muốn xem thử người anh em Đại Mãng sẽ lựa chọn thế nào. Nếu là tôi thì nhất định sẽ đồng ý. (Cười ha ha)...
Tuy rằng rất muốn quát lớn Thiên Côn để thể hiện chính nghĩa, song khi nhìn lướt qua Thiên Lan, Vương Đại Mãng lại chần chờ.
Đây rõ ràng là một đại mỹ nhân, nếu nói "không cần" thì đúng là dối trá.
"Phụ thân, con đồng ý!"
Vương Đại Mãng còn chưa nói gì thì Thiên Lan lại giành trước.
Nghe vậy, Thiên Côn không khỏi mỉm cười.
"Ha ha, tốt! Tốt lắm! Vậy thì sau này ngươi chính là tỳ nữ của vị quý khách này."
Còn chưa chờ Vương Đại Mãng đồng ý thì Thiên Côn đã quyết định thay anh ta.
Thấy Vương Đại Mãng kinh ngạc, Thiên Côn vẫn cười tươi roi rói: "Nếu tiểu nữ đã thuộc quyền sở hữu của quý khách thì ngươi hãy dẫn nó đi đi. Còn hai nhi tử của ta, nếu chúng đã dám mạo phạm quý khách thì ta sẽ xử phạt chúng sau khi trở về."
Nói rồi, Thiên Côn quay đầu trừng hai đứa con trai đang run rẩy quỳ trên mặt đất: "Trở về theo ta!"
Sau khi hai đứa con trai đứng lên, Thiên Côn lại nói với Vương Đại Mãng: "Quý khách, chúng ta còn có việc cần bẩm báo với quốc chủ, xin được rời đi trước vậy."
Thiên Côn lại cúi chào cung kính với Vương Đại Mãng, sau đó túm hai đứa con trai bay đi với các vị quốc chủ khác trong vẻ mặt ngơ ngác của anh ta.
"Đi thôi!" Thiên Lan trừng Vương Đại Mãng một phát rồi nói.
Thấy Thiên Lan thật sự chịu đi theo mình, Vương Đại Mãng lập tức cảm thấy trái tim tan chảy, vội gật đầu rồi dẫn Thiên Lan ra bờ biển, triệu hồi thuyền ma trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.
Sau khi hai người lên thuyền, Vương Đại Mãng đã bắt đầu ảo tưởng về ngôi nhà và những đứa trẻ trong tương lai.
Sau nửa giờ lênh đênh trên biển, bầu không khí trên thuyền có vẻ rất gượng gạo. Hai người đều không nói chuyện.
"Hình như phụ thân rất sợ ngươi. Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?" Lúc này, Thiên Lan cất lời hỏi.
"Thân phận của tôi à? Thành viên của quân Bắc Kỳ!" Nếu đã quyết định dẫn Thiên Lan về rồi thì Vương Đại Mãng sẽ nói rõ ràng.
"Bắc Kỳ? Lãnh địa của phủ quân ở hải vực Vọng Hư kia hả?" Thiên Lan kinh ngạc hỏi.
Thấy Vương Đại Mãng gật đầu, nàng có vẻ rất khó hiểu.
"Dù cho ngươi là con cái của Vua Bắc Kỳ thì phụ thân cũng không đến mức đối xử với ngươi như thế mới đúng. Chẳng lẽ còn có lý do khác?"
"Chắc là liên quan tới Hải Vương. Dù sao thì chúng tôi cũng là bạn bè lâu năm của Hải Vương mà."