"Ngươi biết không? Sau khi rút ra được kết luận này, ta đã không đi tìm ngươi, hơn nữa không có bất cứ hành động quá khích nào, chính vì chờ đợi một ngày nào đó ngươi sẽ thật lòng tán thành Tà Vương ta đây rồi nói thật cho ta biết! Chẳng qua nếu bây giờ ngươi đã đến đây rồi thì ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết!"
Nhìn ánh mắt Tà Vương ứa ra hung quang, tâm trạng của Lý Tinh cực kỳ phức tạp.
Đúng như Tà Vương đã nói, hắn ta chưa bao giờ thẹn với bộ tộc người chơi, nhưng họ vẫn luôn lợi dụng Tà Vương. Điều này khiến Lý Tinh cảm thấy áy náy.
Cậu ta còn nhớ rõ trước kia trong một lần tán gẫu với mình, Tà Vương đã từng nói rằng hắn ta chưa để ý ngôi vị phủ quân chó má gì đó, thậm chí không bận tâm đến sự sống còn của kẻ khác. Lý do mà hắn ta muốn đánh bại Uyên Hư, trở thành phủ quân chẳng qua là muốn tìm một chuyện kích thích để làm thôi.
Đúng như Tà Vương đã nói, hắn ta là một luồng tà niệm, bản thân hắn ta không có cảm xúc phức tạp nào cả. Cho nên việc mà hắn ta thích làm nhất chính là khiến cảm xúc của bản thân mình dao động như những sinh vật có sinh mệnh khác.
Tranh đoạt ngôi vị phủ quân với Uyên Hư chẳng qua là một trong việc làm khiến Tà Vương cảm thấy kích thích mà thôi.
Tà Vương còn từng nói rằng, hắn ta rất thưởng thức bộ tộc người chơi. Bởi vì trận chiến liều mình của bộ tộc người chơi với quân Uyên Hư ở Ma Vực lần trước khiến hắn ta dấy lên nhiệt huyết chưa từng có.
Tà Vương còn từng hứa với cậu ta rằng cho dù có một ngày Lý Tinh cậu chết đi thì hắn ta cũng sẽ bảo vệ bộ tộc người chơi, để họ có thể tiếp tục sinh tồn.
Thậm chí Tà Vương còn từng nói nếu có một ngày mình thật sự giành được ngôi vị phủ quân thì có lẽ sẽ để cho hậu duệ của bộ tộc người chơi kế thừa ngôi vị phủ quân này.
Thực tế, Lý Tinh vẫn thấy rõ sự chân thành của Tà Vương đối với bộ tộc người chơi. Cho nên câu hỏi của Tà Vương khiến cậu ta không biết nên giải thích ra sao, thậm chí không biết phải đối mặt với Tà Vương như thế nào.
Tà Vương cứ thế nhìn Lý Tinh, chờ câu trả lời của cậu ta. Mà Lý Tinh lại đứng yên đó với vẻ mặt phức tạp, mãi mà không cất lời.
"Về đi, nghĩ kĩ rồi hẵng nói với ta cũng chưa muộn. Ta đã nói rồi, Tà Vương ta đây vẫn luôn tin ngươi!"
Nghe thấy câu này, Lý Tinh không khỏi chấn động, khó tin nhìn Tà Vương.
"Lần sau đến đây thì nhớ bịa ra lý do hay hơn chút đi, chí ít là có thể lừa gạt ta!" Tà Vương lại nói.
"Người... Người tha thứ cho tôi ư?" Lý Tinh lắp bắp.
"Ta đã nói là ta vẫn luôn tin ngươi, mà ngươi cũng vẫn gọi ta là lão đại. Tà Vương ta đây thừa nhận xưng hô này. Tuy rằng ngươi đã lừa ta, nhưng bộ tộc người chơi các ngươi chưa bao giờ phản bội ta, cho nên không có chuyện tha thứ hay không..."
Tuy rằng Tà Vương đã sống mấy triệu năm, song cảm xúc của hắn ta thậm chí còn không phong phú bằng một người bình thường. Song khi tiếp xúc với bộ tộc người chơi, Tà Vương phát hiện tình cảm của mình càng ngày càng phong phú, cho nên trong mắt hắn ta, bộ tộc người chơi hoàn toàn khác biệt với những thế lực cấp dưới khác.
Lúc nói những lời này, tuy rằng ánh mắt Tà Vương lộ ra hung quang, nhưng Lý Tinh vẫn nhìn thấy một chút thất vọng và không cam lòng từ tận đáy mắt hắn ta.
Giờ đây trông Tà Vương giống như một đứa trẻ mới tìm được bạn tốt, sau đó trong quá trình tiếp xúc với người bạn tốt này thì lại phát hiện chỉ có mình hắn ta là thật lòng, người mà hắn ta gọi là bạn tốt lại giấu giếm hắn ta đủ điều.
Tuy rằng chân tướng khiến hắn ta rất phẫn nộ và đau lòng, nhưng từ tận đáy lòng, hắn ta vẫn không muốn mất đi một người bạn tên là Lý Tinh cùng với bộ tộc người chơi.
"Lão đại..." Lý Tinh nhìn Tà Vương với vẻ mặt phức tạp, há mồm muốn nói gì đó, nhưng rồi vẫn kiềm chế.
Cậu ta không thể tự quyết định có nên tiết lộ bí mật của bộ tộc người chơi cho Tà Vương hay không. Tuy rằng cậu ta là "tộc trưởng của bộ tộc người chơi", song bản thân cậu ta lại không thể đại biểu cho toàn thể người chơi.
"Chưa nghĩ ra thì về trước đi. Nghĩ cho kĩ lại xem nên bịa ra một câu chuyện không có sơ hở rồi hẵng tới!" Tà Vương không kiên nhẫn nói.
Nhưng Lý Tinh lại phát hiện lúc cậu ta mở miệng thì ánh mắt Tà Vương lộ ra mong chờ, chẳng qua cuối cùng vẫn biến thành thất vọng.
"Lão đại, chờ thời cơ chín muồi rồi tôi sẽ nói cho người. Người đã nói người chưa từng thẹn với bộ tộc người chơi chúng tôi, mà Lý Tinh tôi đây cũng xin hứa với người, tôi vẫn coi người là lão đại của tôi, cũng chưa bao giờ thẹn với người!"
Nói xong câu này, Lý Tinh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Tinh, hung quang trong mắt Tà Vương biến mất, chỉ còn lại vui mừng.
Thực ra hắn ta hoàn toàn không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cả, cũng không muốn nghe nói dối. Tuy rằng Lý Tinh chưa nói điều gì, song Tà Vương vẫn cảm thấy rất vui mừng. Ít nhất Lý Tinh không lừa hắn ta thêm lần nữa.