Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 633 - Chương 633: Trả Thù Oán Hận

Chương 633: Trả Thù Oán Hận Chương 633: Trả Thù Oán Hận

"Sao rồi? Có còn cảm thấy tôi là người chơi cờ nữa không?" Lục Vô cười như không cười.

Tà Vương lắc đầu: "Mức độ của ngươi còn cao hơn cả người chơi cờ. Trong đầu ta có ký ức vụn vặt của Tà Thần, ta cảm thấy có lẽ Đại Đế cũng chưa chắc đã kiềm giữ năng lực mà ngươi có!"

Sau khi tiêu hóa tin tức trong đầu, cuối cùng Tà Vương đã hiểu thì ra suy đoán của mình đã sai rồi. Hai người trước mặt mình hoàn toàn không phải là người chơi cờ, mà còn đáng sợ hơn cả người chơi cờ. Đồng thời hắn ta cũng biết tại sao Thương Hư lại có thể sống sót trong ván cờ giữa hai giời. Rõ ràng gã cũng đã bị hai người này thu phục giống mình.

Có điều khiến Tà Vương tò mò là rốt cuộc hai người này là ai? Là sinh vật ở ngoại vực vô tận hay là người ẩn trong tam giới, nhưng thực lực lại hơn xa thần linh, đủ để chống lại Đại Đế?

"Bây giờ ta đã tu luyện được chưa?" Tà Vương nắm tay lại hỏi.

"Được rồi. Ngươi đã có hình thái sinh mệnh của âm phủ, cảnh giới đã không còn là gông xiềng của ngươi nữa. Chỉ cần ngươi cố gắng thì cũng có khả năng thành thần!" Bắc Ly lấy một túi khoai lát ra vừa ăn vừa đáp.

Nghe Bắc Ly nói vậy, trong lòng Tà Vương ngập tràn kích động.

Từ khoảnh khắc được sinh ra đến nay, cảnh giới của hắn ta chưa bao giờ thay đổi. Tuy rằng hắn ta vẫn rất mạnh, song con đường tu luyện của hắn ta đã sớm bị bịt kín. Cho nên hắn ta chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn khi chứng kiến thực lực tăng lên sau một khoảng thời gian tích lũy từng chút một.

"Tà Vương ta đây xin nguyện trung thành với các ngươi, hỡi chủ nhân đã ban sinh mệnh mới cho ta!" Giờ phút này, Tà Vương sẵn lòng phục tùng.

Lục Vô hài lòng gật đầu: "Trở về đi. Anh sẽ vẫn là lãnh tụ của những người chơi. Bây giờ anh đã biết người chơi đóng vai trò như thế nào rồi đúng không? Còn có vấn đề nào khác nữa không?"

"Không có vấn đề nào khác. Ta sẽ dẫn dắt bộ tộc người chơi trỗi dậy!" Tà Vương quỳ một chân về phía Lục Vô hứa hẹn.

Lục Vô gật đầu rồi vung tay lên, đường hầm không gian hình thành, hút Tà Vương vào trong.

Một lát sau, Tà Vương xuất hiện trên đống cung điện đổ nát.

"Tà Vương, sao rồi? Có thấy con mèo đứng sau màn kia chưa?" Thấy Tà Vương trong hình thái mới toanh, Thương Hư tò mò hỏi.

"Con mèo nào?" Tà Vương đực mặt ra.

"Sao rồi? Cảm giác có thân thể mới thế nào?" Thương Hư hỏi tiếp.

"Cũng được lắm!" Đôi mắt Tà Vương lóe lên một tia phấn khởi, trả lời cặn kẽ.

"Ừ, vậy thì tiếp theo chúng ta tính xem rốt cuộc ngươi đã nợ ta bao nhiêu hồn tệ nhé." Nói rồi, Thương Hư lấy máy tính ra bấm liên hồi, sau đó nói: "Tổng cộng là 5. 782. 421 hồn tệ!"

Bây giờ Tà Vương đã biết hồn tệ là thứ gì. Tuy rằng là một loại tiền, nhưng trên thực tế lại là hồn lực được cụ thể hóa, ngoài việc có thể phụ trợ tu luyện ra thì còn có vô số cách dùng khác.

"Ta nợ ngươi hồn tệ khi nào?" Tà Vương cảnh giác nhìn Thương Hư.

"Đúc thân thể của ngươi xài tiền của ta đấy nhé! Hơn nữa ta còn lấy ra từ số tiền dự trữ để hồi sinh Tiểu Khả của ta!" Thương Hư lập tức không chịu.

"Ta không biết, không trả!" Tà Vương dõng dạc.

Thấy vậy, Thương Hư quyết định vận dụng quyền hạn cho Tà Vương biết mặt. ...

Dãy núi Đế Lăng, Long Quốc.

Dãy núi Đế Lăng tọa lạc ở biên giới phía Tây của Long Quốc chính là khu vực hoang vắng nổi tiếng khắp cả nước. Trong truyền thuyết, nơi này đã từng chôn giấu lăng mộ của một vị đế vương, thu hút rất nhiều du khách đến đây du lịch.

Có điều hoàn cảnh ở đây thật sự là rất không thân thiện với du khách, địa thế cực kỳ hiểm trở, hơn nữa còn thường xuyên có dã thú xuất hiện. Rất nhiều du khách bị thương ở đây đã không được cứu viện kịp thời nên truyền thông thường xuyên đưa tin có du khách tử vong và mất tích ở đây. Từ đó trở đi, khu vực này đã dần dần không có người lui tới.

Lúc này, một người thanh niên làn da ngăm đen xách hai thùng nước đầy ắp bước đi như bay về phía dưới chân ngọn núi chính của dãy núi Đế Lăng.

Mặt trời chiều ngả về tây, chiếu sáng muôn vàn hào quang xuyên qua khe hở giữa các dãy núi, như thể phủ thêm một lớp áo khoác màu vàng trên người cậu thanh niên, trông rất thần thánh.

Người thanh niên nấu nước nhanh chóng đi ra sau dãy núi.

Đằng sau dãy núi, một ngọn núi chính của dãy núi Đế Lăng đột ngột trồi lên như một thanh bảo kiếm chỉ thẳng lên trời.

Mà ở dưới chân dãy núi chính có một thôn trang bị sương mù dày đặc bao phủ. Thôn trang này rất kỳ lạ, nấp sau lưng dãy núi Đế Lăng, có thể nói là hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Sinh tồn ở một nơi như thế này có thể nói là hoàn toàn không tiếp nối với thế giới bên ngoài. Cho dù muốn ra ngoài thì cũng phải đi đường núi suốt nửa tháng.

Ở hiện đại, tình huống này vô cùng kỳ lạ. Từ hai trăm năm trước, quốc gia đã hoàn thành kế hoạch giúp đỡ người nghèo. Theo lý thuyết thì tất cả người dân vùng núi sống trong hoàn cảnh này đều sẽ được quốc gia giúp đỡ bằng những kế hoạch tương ứng, trên cơ bản đều sẽ chi một khoản tiền để xây nhà mới cho họ, giúp họ chuyển ra khỏi vùng núi đến sống ở bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment