Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Ánh Sáng Hy Vọng

Chương 634: Ánh Sáng Hy Vọng Chương 634: Ánh Sáng Hy Vọng

Trừ phi là người dân miền núi kiên quyết không chịu chuyển ra ngoài sống. Nếu không thì nhất định sẽ được quốc gia thu xếp một cách thỏa đáng.

Sau khi đến gần thôn trang dưới chân núi, người thanh niên nấu nước rõ ràng thả chậm bước chân, vẻ mặt lộ ra chút sợ hãi.

Đi xuyên qua từng lớp sương mù dày đặc, cuối cùng anh ta vẫn nổi dũng khí tiếp tục đi về phía trước.

Đến cửa thôn, người thanh niên nhìn trái nhìn phải. Sau khi xác định không có người, anh ta bỗng bước đi nhanh hơn.

Lúc này, một cây roi da có xước mang rô li ti bỗng xuất hiện từ bên cạnh, quất thật mạnh lên lưng người thanh niên nấu nước.

"Chát!"

Quần áo trên lưng bị roi da cắt đứt, một vết thương chảy máu đầm đìa xuất hiện trên lưng.

Thân hình của người thanh niên nấu nước run nhè nhẹ vì đau đơn, song anh ta vẫn cắn răng không rên một tiếng, hai tay siết chặt thùng nước, chỉ sợ nước trong thùng sẽ đổ ra ngoài.

"Hắc Hổ, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không?"

Người đàn ông lên tiếng có vóc dáng khôi ngô, cao to vạm vỡ, khí chất như thổ phỉ, tay cầm roi da đen vừa đánh người. Lúc nói chuyện, đôi mắt hắn ta trừng to, trông vô cùng dữ tợn.

"Quản sự, trên đường múc nước, tôi gặp một con lợn rừng nên mới về muộn!" Tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng Hắc Hổ lại bày ra vẻ sợ hãi trên gương mặt.

"Ngươi có oán hận vì cú đánh vừa rồi không?" Tuy rằng Hắc Hổ đã trình bày lý do, nhưng gã quản sự vẫn kiêu căng nói, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai.

"Sai thì nên bị phạt, cảm ơn quản sự đã giáo huấn!" Hắc Hổ vội nói.

Gã quản sự nghe vậy thì hài lòng gật đầu, cầm roi da chỉ vào trong thôn, ra hiệu cho anh ta có thể đi vào.

Hắc Hổ vội nói câu cảm ơn rồi nhanh chóng bước vào.

Tuy rằng thôn xóm này ấn nấp trong những dãy núi, song quy mô lại không nhỏ, có khoảng hơn ba nghìn người.

Hắc Hổ cũng không phải là người bản xứ sống trong thôn trang này. Anh ta vốn sống trong đô thị phồn hoa, ở đây cũng mới được ba năm mà thôi.

Tất cả mọi chuyện được bắt đầu từ ba năm trước đây. Khi đó Hắc Hổ bị thu hút bởi rất nhiều truyền thuyết về Đế Lăng nên đã đến đây thám hiểm và du lịch.

Khi đó Hắc Hổ trẻ tuổi kiêu ngạo, bạo dạn đi sâu vào trong dãy núi Đế Lăng. Không ngờ trên đường đi lại lỡ rơi vào trong một khe núi. Lúc ấy Hắc Hổ đã thử mấy cách tự cứu, nhưng khe núi quá sâu nên hoàn toàn không thể thoát thân.

Hắc Hổ không có cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng vì anh ta ở trong núi sâu nên trong lúc nhất thời, lực lượng cứu viên không thể tới kịp.

(Chú thích: Năm 2319 tín hiệu đã phủ sóng toàn cầu, wifi cũng phủ sóng toàn cầu nên ở trong núi cũng có thể gọi điện thoại)

Trong quá trình chờ đợi giày vò, người đến lại không phải là nhân viên cứu hộ mà là một người đệ tử của Hắc Ngục Tông, đồng thời đưa anh ta đến trong thôn Hắc Ngục, sai khiến như tạp dịch.

Trước kia Hắc Hổ tin vào khoa học, hơn nữa tin chắc vào thuyết vô thần, khinh thường quan điểm tu luyện thành tiên. Nhưng khi đến đây, Hắc Hổ mới phát hiện thì ra thật sự có người tu luyện.

Những người tu luyện này khác hoàn toàn với người thường. Tuy rằng không thể cưỡi mây đạp gió, song lại có thể ngự khí phi hành, thân xác cứng cỏi, nước lửa không sợ.

Chẳng qua Hắc Hổ lại không có duyên với tu luyện trong ảo tưởng. Công pháp tu luyện của Hắc Ngục Tông căn bản sẽ không truyền thụ cho tạp dịch như họ.

Sự tồn tại của họ giống như là đầy tớ. Nấu nước, nấu cơm, trông giữ linh điền, nuôi dưỡng linh trùng vân vân... Tóm lại tất cả việc vặt vãnh nặng nhọc đều do họ làm, không làm tốt thì còn bị đánh một trận nhừ tử.

Ở đây, mạng sống của những người nô lệ như họ hoàn toàn không được coi là mạng người, mà là cỏ rác.

Ba năm qua, Hắc Hổ đã chứng kiến rất nhiều nô dịch đã chết dưới những trận đòn hiểm chỉ vì phạm lỗi, thậm chí không có lỗi gì cả mà chỉ vì tâm trạng của đệ tử Hắc Ngục Tông không tốt nên mới đánh họ một trận.

Muốn sống sót ở đây thì chỉ còn cách biết rõ thân phận của mình, sống một cách hèn mọn và tạm bợ, sống thật cẩn thận.

Ba năm qua, không phải là Hắc Hổ không nghĩ tới chuyện chạy trốn, mà vì anh ta căn bản không thể chạy được.

Đây là một nơi không coi con người là người, phản kháng thì chỉ còn nước chết. Lúc trước khi mới bị bắt đến thôn Hắc Ngục, Hắc Hổ cũng từng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Song khu vực này bị núi bao quanh, muốn chạy là vô cùng khó. Hơn nữa trong người anh ta đã bị đánh dấu Hắc Ngục Ấn, chỉ cần chạy ra một khoảng cách nhất định thì sẽ bị đệ tử Hắc Ngục Tông cảm ứng.

Hậu quả sau khi bị bắt lại chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Sau khi trải qua hai lần, Hắc Hổ đã hoàn toàn chấm dứt ý niệm chạy trốn.

Hắc Hổ vừa suy nghĩ, vừa xách thùng nước đi đến linh điền số bốn do mình trông coi trong thôn, tưới hết nước trong thùng vào linh điền rồi đặt thùng gỗ xuống, bước vào nhà gỗ bên cạnh linh điền.

Bình Luận (0)
Comment