"Đúng, quen, trong mơ." Tuyết Lê tiếp tục nói.
Vương Đại Mãng rất tủi thân. Sao nói thật mà không ai chịu tin hết vậy? Họ thật sự quen nhau mà, cô ấy cũng thật sự suýt thành vợ bé của mình chứ gì nữa.
Ngay tại lúc những người chơi cho rằng không thể thoát khỏi kiếp nạn này thì quân đoàn tượng đá bỗng dừng thế tấn công. Pho tượng màu vàng khổng lồ kia chậm rãi cúi đầu xuống, dừng ở chỗ cách tàu Thần Thoại không xa.
Thiên Lan đứng trên vai Bình Vàng đưa mắt nhìn Vương Đại Mãng đang bị mọi người khống chế.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Đúng, là tôi, là tôi đây." Vương Đại Mãng vội gỡ tay đám người Tuyết Lê ra, nhếch miệng cười, đi đến bên mép thuyền phấn khởi nhìn Thiên Lan.
"Đúng rồi, lúc nãy cô không nghe thấy tiếng tôi gọi đúng không?" Vương Đại Mãng vừa nói chuyện vừa liếc nhìn mọi người đã trợn mắt há hốc mồm xung quanh, lòng hư vinh vô cùng thỏa mãn.
Thiên Lan nhìn chằm chằm vào Vương Đại Mãng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, lần duy nhất nàng cảm thấy ấm áp không phải là từ người thân, mà là từ người đàn ông không hề quen biết này. Giờ phút này, nàng vẫn còn nhớ rõ lúc trước Vương Đại Mãng đã cứu nàng trong lúc bị trọng thương, hơn nữa còn dẫn nàng rời khỏi hòn đảo kia.
Thấy Thiên Lan im lặng, Vương Đại Mãng mừng thầm, cảm thấy Thiên Lan vẫn còn nhớ rõ mình, vậy thì chuyện sau này dễ bàn rồi. Anh ta muốn thể hiện.
"Nghe thấy!" Thiên Lan bỗng lên tiếng.
"Khụ khụ... Thế sao cô còn muốn tấn công?" Vương Đại Mãng không khỏi xấu hổ.
"Không vì gì cả, ta muốn thôi!"
"Đều là người quen cả mà, đừng như thế. Hay là lần này cô thả chúng tôi một con đường sống đi!" Đối mặt với Thiên Lan không hề nể tình, Vương Đại Mãng xấu hổ hỏi tiếp.
Nghe vậy, Thiên Lan nở nụ cười quyến rũ, khiến trái tim Vương Đại Mãng run lên, tưởng rằng có hy vọng.
"Chúng ta đã sớm thanh toán xong rồi. Ta đã cho ngươi Kết Tinh Của Biển Khơi, bây giờ ngươi lấy tư cách gì mà yêu cầu ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?"
Nụ cười trên mặt Vương Đại Mãng tức khắc cứng đờ.
Người xung quanh dường như cũng nghe thấy tiếng trái tim Vương Đại Mãng tan nát.
"Ha ha... Ha ha ha..." Tuyết Lê bỗng nín tới mức đỏ mặt, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.
Lúc này, Vương Đại Mãng vô cùng xấu hổ. Vốn tưởng rằng có thể làm màu trước mặt mọi người, nhưng không ngờ Thiên Lan lại hoàn toàn không nể mặt mình.
"Không muốn chết thì hãy bảo tộc nhân của ngươi nộp tất cả vật tư ra đây!" Thiên Lan lại hờ hững nói.
"Ê, sao cô dám kiêu ngạo thế hả? Có biết bọn này là ai không?" Nghe vậy, con cún lập tức nhảy ra nhe răng với Thiên Lan.
"Là ai thì có quan trọng không? Quan trọng là các ngươi không phải là đối thủ của ta!" Thiên Lan cười trả lời.
Con cún lập tức nghẹn lời, sau đó nổi giận đập boong tàu. Bởi vì anh ta không còn lời nào để đối đáp nữa.
"Nói thật với cô, cho dù cô có giết hết bọn tôi thì cũng chẳng kiếm được bất cứ thứ gì đâu. Nhưng nếu cô thả chúng tôi ra thì cô sẽ bớt được một đối thủ trong tương lai!" Cổ Ngữ đứng dậy nói với Thiên Lan bằng giọng trịnh trọng.
"Ngươi cho rằng ta sẽ để ý sao?"
"Ta lặp lại lần cuối, nộp tất cả vật tư ra đây, không thì thuyền hủy người chết!"
Lần này, những người chơi hoàn toàn bất đắc dĩ. Đối mặt Thiên Lan cường thế cỡ này, có vẻ như ngoài đánh nhau ra thì chẳng còn cách nào khác.
"Nhào dzô, ai sợ ai! Thiên Lan đúng không? Không cho cô chịu khổ thì cô không biết cái gì gọi là thiên tai thứ tư!" Biết không có cách nào hòa đàm, con cún lại bắt đầu kêu gào.
Lần này, Thiên Lan không nhiều lời nữa. Pho tượng màu vàng khổng lồ đứng thẳng dậy, lập tức phát động tấn công.
Trong biểu cảm kinh ngạc của mọi người, một bàn tay màu vàng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, đập mạnh lên con tàu Thần Thoại. Thân tàu lập tức vỡ tan, tất cả người chơi trên tàu đều tiến vào thời gian cooldown hồi sinh, không có bất cứ sức chống cự nào dưới lực áp bách khổng lồ đó.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Vương Đại Mãng.
Vương Đại Mãng vốn tưởng rằng mình cũng bị bàn tay khổng lồ đập chết, nhưng bây giờ anh ta kinh ngạc phát hiện mình lại không chết, hơn nữa xung quanh thân thể anh ta tự dưng lại xuất hiện một lớp màng được tạo bằng ánh sáng vàng. Cũng chính vì lớp màng này bảo vệ nên anh ta mới sống sót.
Anh ta phản xạ ngẩng đầu, lập tức phát hiện quyền trượng màu vàng trong tay Thiên Lan đang phát ra ánh sáng chói mắt.
Cô ấy đã cứu mình ư?
Trong lúc Vương Đại Mãng còn đang ngạc nhiên thì người chơi xung quanh lại không may mắn như thế. Thuyền của họ không ngừng tan rã dưới sự tấn công của quân đoàn tượng đá, mãi đến khi tất cả chiến hạm đều bị phá hủy. Nhưng thời gian chỉ mới trôi qua mười phút thôi.
Đoàn tàu khổng lồ do mấy nghìn chiến hạm tạo thành cứ thế bị hủy diệt.
Tiếp đó, quân đoàn tượng đá trên mặt biển đều chìm xuống dưới, chỉ để lại pho tượng màu vàng cao lớn kia.