Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 143: Vườn bách thú Hồng Sơn
Trước khi vào trận, Đường Tư Kỳ tranh thủ chộp được rất nhiều ảnh tại hiện trường. Và dù cô có đăng hình nào lên, bất kể đẹp xấu, mờ hay nét thì phần bình luận bên dưới cũng sôi trào sùng sục
“Má, đi thật hả???”
“Ghê ghê, hôm nọ tưởng bà nói đùa, ai dè là thật, ghen tỵ vãi!”
“Đường Tư Kỳ! Cậu có biết cậu quá đáng lắm không, đi thì cứ âm thầm mà đi đi, còn khoe lên làm người ta thèm…huhuhu…”
“Thật sự, nhìn thèm chết. Sao cậu có thể giành được vé mà tớ thì không, ôi ước gì… huhuhu…”
“Má ơi, mình ở nhà dò hết trang nọ đến trang kia để coi livestream mà mạng giật hơn nhảy xếch, còn bà ‘nọi’ này thì được xem trực tiếp tại hiện trường. Đời, đúng là bất công, haizzz!”
“Block…phải block nó ngay thôi….”
Bình luận chủ yếu là mắng nhiếc xỉ vả nhưng Đường Tư Kỳ chỉ buồn cười. Cô hiểu mà, ngày xưa ngồi nhà cô cũng ghét cái bọn đi xem trực tiếp y chang như vậy.
Háo hức mãi, cuối cùng giờ khắc mong chờ nhất cũng đến. Đầu tiên là lời chào mừng và phát biểu mở màn, tiếp theo đó là chương trình ca nhạc khuấy động không khí.
Phải công nhận ban tổ chức chịu chơi và chịu chi thật sự, khách mời toàn những siêu sao tầm cỡ. Chưa bao giờ Đường Tư Kỳ được gặp nhiều người nổi tiếng đến vậy. Đã thế còn ngồi ngay sát sân khấu, tha hồ mà nhìn đã con mắt luôn.
Rất nhanh sau đó là tới phần chào sân của hai đội. Nháy mắt, toàn thể sân vận động như muốn nổ tung.
Đầu tiên là đội eStarPro lên sân khấu trước, và không có gì bất ngờ khi fan của họ ở khu vực cánh trái ào lên như thuỷ triều, tiếng thét át tiếng loa, băng rôn bảng hiệu, gậy huỳnh quang thắp sáng nửa sân vận động.
Còn đến lượt đội AG bước ra thì phản ứng lại có đôi chút khác biệt. Người hâm mộ cũng reo hò, tung hô nhưng nổi bật hơn cả là những tràng cười giòn giã khi ống kính máy quay lần lượt điểm qua từng gương mặt tuyển thủ
“Đứa nào, đứa nào bắt đầu đấy, hahaha…”
“Ê, đừng cười, đã bảo là không được cười rồi mà!”
“Haha, sorry, nhưng tao không nhịn được…”
“Hahaha, làm ơn nhịn một giây thôi để tao qua cơn cái đã chứ tao cười theo mệt quá chúng mày êiii…hahaha…”
“Ban đầu đã tự dặn lòng nhất định phải nhịn, nhưng tại thằng ranh nào mồi phát đầu tiên đấy, bố khỉ, cái giọng của nó mồi cười éo chịu được, hahaha…”
Và ngay khi màn hình chiếu tới băng ghế dự bị, các cổ động viên đã gần như không thể giữ nổi bình tĩnh. Mọi người nhốn nháo như ong vỡ tổ, có người hú hét vì quá bất ngờ, có người nhảy cẫng lên sung sướng và cũng có người rơi cả nước mắt xúc động.
Trong sự hỗn loạn ấy, Đường Tư Kỳ đã kịp nhận ra Mộng Lệ, ngôi sao huyền thoại của đội tuyển AG đang ngồi ngay trước mặt mình.
Má ơi, ai đây, ai đây??? Đường Tư Kỳ suýt ngồi không vững. Mộng Lệ chính là idol của lòng cô, rất nhiều các kỹ năng, kỹ xảo mà cô đang áp dụng đều là học từ anh ấy mà ra. Còn nhớ hồi mới chơi game, đêm nào cô cũng hóng xem Mộng Lệ livestream để học lóm bí kíp. Vậy mà không ngờ ngay lúc này đây, cô đang nhìn thấy một Mộng Lệ bằng xương bằng thịt, gần đến nỗi có thể với tay chạm lấy.
Trái tim Đường Tư Kỳ run lên, chẳng cần soi gương thì cô cũng biết mặt mình đang đỏ rần rần. Tất nhiên không phải vì ngượng ngùng mà là vì quá phấn khích, quá kích thích.
Bước vào trận đấu, không khí tại trường quay nóng hơn bao giờ hết. Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi vì cả hai đội đều là những cái tên đứng đầu, sở hữu hàng loạt chiến thần sáng giá với các kỹ năng cá nhân vô cùng toàn diện cũng như khả năng phối hợp nhóm cực hiệu quả, tạo ra những trận giao tranh đầy quyết liệt và kịch tính.
Bình thường mỗi lần xem AG thi đấu, dù là xem qua máy tính ở nhà thì cũng hồi hộp muốn vỡ tim rồi. Đằng này chứng kiến ngay tại hiện trường lại càng ép phê gấp bội. Kiểu này sau bảy hiệp đấu, chắc Đường Tư Kỳ phải nhờ người khiêng ra ngoài mất, chứ sức đâu mà đi nổi.
Mặc dù biết là vậy nhưng Đường Tư Kỳ chẳng thể cưỡng lại được, cô để mặc cho cảm xúc dẫn dắt mình hoà vào không khí chung, cùng nhảy nhót, hò reo theo các cổ động viên. Để rồi khi trận đấu kết thúc, Đường Tư Kỳ lâng lâng như đi trên mây, đầu óc mụ mị, quay cuồng nhưng phải công nhận cái cảm giác này rất phê, rất đã!
Đội AG chiến thắng, tất nhiên rồi, bọn cô cổ vũ khản cả cổ mà lại. Nhìn những cậu thanh niên ánh mắt long lanh, gương mặt sáng bừng cùng nâng cao chiếc cúp vô địch, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy xúc động cực kỳ.
Đoạt giải quán quân, là mong ước và cũng là mục tiêu của bọn họ. Giờ mục tiêu đã đạt được, chắc chắn bọn họ đang rất vui mừng và hạnh phúc.
Đường Tư Kỳ cũng vậy…
Còn nhớ hai năm trước, khi cô vẫn là một trạch nữ vô dụng cả ngày lười biếng trốn biệt trong nhà. Một hôm, cô tình cờ xem được bộ phim “Di nguyện trước lúc chết” và rồi chợt phát hiện ra mình chẳng có ước mơ hay mong cầu gì cả. Khi ấy đối với cô mà nói, tương lai là một cái gì đó xa xôi, mờ mịt lắm. Cô không có mục tiêu phấn đấu cũng chẳng có định hướng tương lai. Tuy nhiên có một điều mà cô biết rất rõ đó là mình mê game, thích xem thi đấu KPL. Thế là cô ghi luôn “đi xem trực tiếp KPL” vào mục đầu tiên trong danh sách ước mơ.
Lúc ấy chỉ nghĩ lập danh sách cho vui thôi chứ cũng chẳng để tâm nhiều. Nào ngờ đúng hai năm sau, ước mơ đã trở thành hiện thực một cách đầy vi diệu và ngoạn mục.
Rời khỏi sân vận động, bước chân của Đường Tư Kỳ dường như nhẹ nhàng hơn, khoan thai hơn. Cô đi rất chậm, vừa đi vừa ngước mắt nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, rồi mỉm cười khẽ nói: “Trời hôm nay thật đẹp và cuộc đời cũng vậy!”
Thế là mọi công việc ở Nam Kinh đã hoàn thành xuất sắc, Đường Tư Kỳ dự định ngày mai sẽ mua vé xe về Thượng Hải. Đi chơi hơn chục ngày rồi, đã đến lúc phải quay về nhà thôi.
Hay tin, anh chủ khách sạn buồn thỉu buồn thiu. Vốn định tận dụng nửa ngày cuối để vòi vĩnh tiểu sư phụ kéo mình thăng cấp, nhưng làm vậy nghe chừng tồi quá. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng anh ấy quyết định giới thiệu thêm cho Đường Tư Kỳ một khu vui chơi nổi tiếng khác ở Nam Kinh
“Tiểu sư phụ chưa tới vườn bách thú Hồng Sơn (1) phải không? Thế thì đi thử đi, đến Nam Kinh mà không ghé Hồng Sơn thì quả là thiếu sót vô cùng. Có một dạo nó nổi rần rần khắp cõi mạng, gây chấn động dư luận luôn vì bị thua lỗ hơn 30 triệu nhân dân tệ. Nói chung là nhất định phải đi thử cho biết, không đi tiếc ráng chịu!”
===
Chú thích:
(1)Vườn Bách thú Hồng Sơn - tên tiếng Anh: Hongshan Forest Zoo - Chinese: 红山森林动物园, nằm ở 168 đường Heyan phía Bắc thành phố Nam Kinh. Nó được thành lập vào năm 1998 bằng cách xác nhập sở thú Hồ Huyền Vũ trước đây và công viên nước Hồng Sơn.
Với tổng diện tích 69ha, Vườn Bách thú Hồng Sơn hiện có 280 loài động vật với rất nhiều loại thú quý hiếm cần được bảo vệ như voi Châu Á, hươu cao cổ, ngựa vặn, kangaroo, hổ trắng, báo, đười ươi, hồng hạc, vẹt đuôi dài, trăn vàng…Ngoài ra, còn có những loại nằm trong sách đỏ của Trung Quốc như gấu trúc, khỉ vàng, vượn, sếu đầu đỏ, hổ Đông Bắc và cá sấu Dương Tử.