Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 224: Buổi sáng bình yên
Mua xong hết rồi nhưng nghe chừng Đường Duệ Thanh vẫn còn lưu luyến lắm, thế là phân công Đường Tư Kỳ ở lại trông hoa còn chú thím dắt nhau đi dạo chợ tiếp.
Ngồi chồm hỗm cùng chồng hoa cao ngang nửa người, Đường Tư Kỳ không lấy gì làm buồn bực, ngược lại còn vui là đằng khác. Chứ cái chợ rộng thế này mà đi hết chắc quẳng luôn hai cẳng chân quá. Hơn nữa hiếm khi thấy ba mẹ thích thú cái gì nhiều như vậy nên cô cũng không có ý định thúc giục, cứ lót dép ngồi đây đợi tới bao giờ cũng được.
Bẵng đi một lúc, Đường Tư Kỳ đang ngồi rung đùi lướt mạng thì ba gửi tin nhắn tới
Đường đại ca: [ Tư Kỳ, tra giúp ba xem chuyển phát nhanh hoa tươi thì nên chọn xe lạnh hay máy bay? ]
Đường Tư Kỳ có chút không hiểu, đang yên đang lành ba hỏi cái này làm gì. Cô nhắn nhanh
[ Ba muốn gửi đi đâu? ]
Đường đại ca: [ Haizz, gửi về Ôn Châu. Ba đăng bài lên WeChat thế là bạn bè của cả ba lẫn mẹ đều ùa vào nhờ mua dùm.]
Đến nước này thì Đường Tư Kỳ cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa. Đi chơi hưởng thụ mà còn lích kích mua đồ gửi thế này, bộ ba mẹ không mệt hả?
Song vì ba đã nhờ nên cô liền lên mạng tra cứu. Đúng là chuyển phát nhanh hoa tươi có hai cách đó là vận tải hàng lạnh đường bộ và vận tải hàng không.
Đi đường hàng không thì hiển nhiên là tốc độ nhanh hơn nhưng lên cao không khí loãng, chênh lệch áp suất dễ hư hỏng hoa. Còn đường bộ thì nhược điểm là tốc độ di chuyển chậm, dù có sử dụng dịch vụ vận chuyển lạnh thì cũng không tránh được tình trạng hoa mất nước, héo rũ. Vậy nên cả hai phương pháp đều có mức độ hao tổn nhất định.
Tuy nhiên dự báo thời tiết nói rằng trong hai ngày tới toàn tỉnh Chiết Giang mưa trên diện rộng, lại là mưa dầm, nền nhiệt độ hạ thấp. Thế thì đường bay sẽ là phương án tối ưu hơn.
Con gái cưng: [ Chọn đường bay đi ba. Mà ba cũng nói rõ cho người ta biết hoa tươi trong quá trình vận chuyển không tránh hỏi hao tổn, đừng nên gửi hoa đắt quá.]
Gửi tin nhắn rồi mà vẫn thấy sốt ruột, thế là Đường Tư Kỳ bèn ôm hoa chạy đi tìm ba mẹ. Nhưng đến nơi mới ngớ người, ba mẹ phân chia công việc cực đỉnh luôn. Một người phụ trách cầm di động thống kê các loại hoa, số lượng, địa chỉ nơi nhận. Một người phụ trách lựa hoa, tính tiền.
Phải nói là một màn phối hợp nhóm rất chuyên nghiệp và hiệu quả, giống hệt mấy shop phát livestream bán hàng online trên taobao.
Đường Tư Kỳ phì cười: “Ông chủ bà chủ chuẩn bị đổi nghề buôn hoa đấy à?”
Ngẩng đầu lên mới biết con gái tới, Lưu Anh liền thúc giục: “Được rồi lão Đường, từng này là nhiều rồi. Cũng đừng làm quá…”
Đường Duệ Thanh nhanh chóng thanh toán tiền cho chủ quầy rồi di chuyển sang khu vực đăng ký vận chuyển.
“Haizz, bạn bè trên WeChat đông, một người nhờ được là tất cả cùng nhờ. Ba phải bảo mẹ mày từ chối bớt rồi đấy. Còn một vài chỗ không từ chối được, nhưng phải công nhận hoa ở đây vừa đẹp vừa rẻ, đằng nào mình cũng tới tận đây rồi, giúp được người ta thì giúp, cũng chỉ tốn cái công đi lựa thôi.” Đường Duệ Thanh vừa đi vừa giải thích.
Đường Tư Kỳ gật gù không phản bác, tỏ vẻ lý giải.
Tới khu vực đăng ký vận chuyển, Đường Tư Kỳ giúp ba mẹ điền đơn giao hàng. Trông thế thôi mà cũng mất hơn tiếng đồng hồ mới xong đấy. May mà vẫn còn tàu điện ngầm về lại nội thành, ba người lết cái thân mệt phờ, chia nhau ôm hoa lên tàu.
Thắt lưng của thím Lưu Anh vốn yếu, hôm nay còn đi lại nhiều thế nên giờ nó đau nhức kinh khủng. Vừa về đến nhà là thím nằm bò ra giường bất động, thoáng cái đã thiếp đi vì quá mệt.
Còn Đường Duệ Thanh và Đường Tư Kỳ thì ngồi bệt xuống sàn phòng khách xử lý chỗ chiến lợi phẩm vừa thu hoạch được.
“Hoa tươi mới mua về là phải xử lý ngay, tuốt bớt lá, cắt vát gốc rồi cắm trong nước để hoa uống đủ nước thì mới tươi lâu được.”
Đường Duệ Thanh cũng mệt lắm chứ nhưng chú không thể để kệ đám hoa này được. Nếu đêm nay không xử lý liền thì sáng mai hoa sẽ mất nước và héo rũ ra mất.
Đường Tư Kỳ bắt chước làm theo. Tuy tay chân còn lóng ngóng vụng về nhưng cũng giúp ích được không ít.
Vừa làm còn vừa được nghe ba giảng giải về cách dưỡng hoa, cắm hoa, loại hoa nào cần đổ nước đầy bình, loại hoa nào chỉ cần đủ ngập gốc là được.
Lúc gần xong, chắc ba thấy thương quá nên bảo: “Thôi con mau đi ngủ đi, chỉ còn lại một ít, để ba làm nốt cho. Chuyến đi lần này con sắp xếp rất chu toàn, ba mẹ thực sự vui lắm.”
Đường Tư Kỳ vâng vâng dạ dạ nhưng vẫn giúp ba tới cuối, sau đó còn đổ rác, lau dọn sơ rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lưu Anh tỉnh dậy sớm nhất. Vừa mở mắt đã thấy bình hồng vàng Champagne đặt ngay tủ đầu giường.
Đây là màu hoa thím thích nhất, không quá chói nhưng lại toát lên vẻ sang trọng và thanh lịch.
Hồng vàng Champagne được cắm kèm với lá bạch đàn càng tạo sự mềm mại và tinh tế.
Phút chốc, Lưu Anh không muốn rời giường, cứ lẳng lặng ngồi đó ngắm bình hoa đến phát ngốc.
Cảm giác này thật tuyệt với biết bao!
Không có tiếng thúc giục của hướng dẫn viên, không có cảnh kéo Vali hớt hải chạy như vịt, không có bữa sáng qua loa ăn nhồi ăn nhét, cũng không có chuyện chưa tham quan xong đã bị hối thúc lên xe.
Thay vào đó là gia đình chồng vợ con cái cùng hưởng thụ kỳ nghỉ bên nhau, có thể đi đâu tuỳ thích, từ tốn thảnh thơi. Hoặc cũng có thể giống như nhà thím lúc này, chỉ là đổi một không gian khác nhưng vẫn có cảm giác ấm cúng quen thuộc của gia đình.
Chợt nhớ tới hôm qua đi chợ có mua nguyên liệu nấu cháo, thế là thím rón rén rời giường. Thừa dịp chồng và con vẫn còn say giấc, thím bật bếp thuần thục chuẩn bị bữa sáng.
Vì thế cho nên khi Đường Tư Kỳ mở mắt ra là có cháo bát bảo thơm lừng, trứng chiên vàng ruộm đợi sẵn. Chưa hết, trên bàn cơm hôm nay còn có thêm một bình hồng corona cánh xoăn lượn sóng siêu đẹp, khiến cô thích thú chạy quanh hít hà, ngắm nghía mãi không thôi.
“Rõ ràng tối qua vẫn chưa nở, thế mà sau một đêm đã nở to vậy rồi. Ôi, mấy cái nụ bé bé cũng bự ra rồi này. Kỳ diệu thật.”
Lưu Anh tấm tắc tán thành: “Đẹp nhỉ, hoa to và đẹp hơn cái tiệm dưới chung cư nhà mình nhiều. Mẹ cảm giác cái màu đỏ của nó nhìn tươi sáng và cánh cũng cứng cáp hơn hẳn.”
Đường Duệ Thanh kiêu ngạo cười khà khà: “Tiệm hoa dưới nhà còn phải mất quá trình vận chuyển, lúc nhận về tay là đã bớt tươi rồi, nếu xử lý không khéo, không hồi được hoa tỉnh lại thì coi như vứt. Sao như chúng ta, gần như là mua trực tiếp từ nhà vườn, mới vừa cắt lên vẫn còn thơm mùi đất.”
Lưu Anh gật gù hùa vào: “Vẫn là Tư Kỳ nhà ta giỏi giang, mấy chỗ như này mà đi kiểu du lịch đoàn thì không bao giờ họ dẫn vào.”
Đường Duệ Thanh nhướng cao mày: “Tất nhiên rồi. Vào đấy thì hướng dẫn viên lấy đâu ra tiền bo, rẻ quá mà.”
Lưu Anh đề nghị: “Anh này, về sau nếu con nó bận thì hai vợ chồng mình tự tới Côn Minh chơi đi. Nơi này mùa đông hẳn sẽ không quá lạnh, mùa hè lại mát mẻ dễ chịu. Nếu được thì mỗi năm em muốn tới đây nghỉ dưỡng một lần.”
Đường Duệ Thanh ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Haizzz, nhưng mà anh không bỏ được chỗ hoa cỏ trong nhà. Cứ phiền lão Tư hoài cũng không tốt. Lần này vợ chồng lão đi Thượng Hải, anh phải nhờ người khác chăm hộ, thật không yên tâm chút nào.”