Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 490: Loài chim xấu nhất thế giới
Bên này, Đường Tư Kỳ đang để ý cô em Sở Tĩnh. Đường Tư Kỳ phát hiện cô bé rất có năng khiếu, học rất nhanh. Chỉ vừa làm quen với máy chưa bao lâu mà chất lượng ảnh chụp ra dường như đẹp hơn hẳn Từ An, người có đam mê cầm máy khá lâu rồi.
Đường Tư Kỳ rất lấy làm hiếu kỳ hỏi: “Sao em có thể canh chuẩn được thần thái và từng tư thế của chú sư tử con vậy?”
“Đúng đúng, rõ ràng tôi đã cài chế độ chụp liên tiếp nhưng vẫn không sao bắt kịp. Sở Tĩnh, cô làm thế nào vậy?” Từ An cũng tò mò không kém.
Sở Tĩnh đem trả máy ảnh lại cho Đường Tư Kỳ, chầm chậm suy nghĩ giây lát rồi mới nói: “Hồi trước em làm việc ở cửa hàng thú cưng, những lúc rảnh rỗi em thường ngồi quan sát các con thú. Chắc vì như vậy mà em tương đối quen thuộc với hành vi của họ nhà mèo. Khi chúng đứng dậy cong lưng tức là đang trong trạng thái thả lỏng và thường thì tiếp sau đó chung sẽ duỗi người, em đoán trước nên canh bấm máy. Hmmm cái này cũng chỉ là trực giác thôi chứ em cũng không rõ lắm.”
Đường Tư Kỳ, Từ An: “….”
Nói tới trực giác thì chịu rồi, cái này là thiên phú trời cho học không được.
Đường Tư Kỳ tự nhiên thầm nghĩ, nếu có Sở Hy Văn ở đây chắc chắn cũng sẽ bắt được những khoảnh khắc độc đáo cho xem. Vì anh ấy yêu động vật đến thế mà, cũng rất am hiểu về nhiều loài động vật và còn có duyên với chúng nữa.
Còn nhớ lần đó ở Sri Lanka đám khỉ không đuổi ai, chỉ nhắm đúng Sở Hy Văn mà rượt cho chạy tuột quần. Nghĩ tới đây, Đường Tư Kỳ không nhịn được phì cười.
Giờ mà anh chàng có mặt ở đây thể nào cũng tía lia đàm đạo về kiến thức động vật học cùng Sở Tĩnh cho xem. À mà không, có khi anh chàng đòi xuống xe nói chuyện phiếm với gia đình nhà sư tử cũng nên, giống như với đám hươu nai lần trước đó.
Ôi, sao tự nhiên lại nhớ tới cái tên nham nhở ấy nhỉ. Đường Tư Kỳ lắc đầu thật mạnh, tống khứ cái khuôn mặt bắng nhắng cùng điệu cười cà rỡn của ai đó ra khỏi đầu.
Nào ngờ ngay giây tiếp theo, “tên đó” liền gửi tin nhắn tới
“Aaaa sư tử con đáng yêu quáaaa, muốn làm cha nuôi nó quá đi!”
“Phốc ha ha ha!” Đường Tư Kỳ không nhịn được phì cười tại chỗ.
Thấy chưa, thằng cha này mạch não không giống người thường!
Tài xế tiếp tục cho xe chạy vào sâu trong khu bảo hộ Sweetwaters. Chỉ đáng tiếc hôm nay không được may mắn lắm, nửa đoạn đường sau không gặp thêm bất cứ loài thú quý hiếm nào, trừ hai con sói hoang.
“Oh! Such a bad day!” Anh tài xế bất đắc dĩ nhún vai.
Dịch Đồng thở dài: “Sáng nay xuống giường bước nhầm chân trái rồi!”
Từ An an ủi: “Không sao mà, chuyến hành trình còn dài, còn đi qua nhiều khu bảo tồn cùng các công viên quốc gia khác nữa, thiếu gì cơ hội để xem.”
Biết là vậy nhưng Đường Tư Kỳ cũng không ngăn được cảm giác tiếc nuối. Lúc trước xem trên mạng thấy rất nhiều người chụp được đủ bộ ngũ đại dá thú Sweetwaters. Trong khi đó cô mới chỉ nhìn thấy hai loài là tê giác và sư tử. Thảm hết chỗ nói!
Sở Tĩnh rụt rè đưa đề nghị: “Uhmm thật ra vẫn còn cách khác…”
Cô bé nói lĩ nhí rất khẽ, cặp đôi Dịch Đồng Từ An còn đang mải vùng vằng giận dỗi nên không để ý nhưng Đường Tư Kỳ thì nghe được, cô liền cổ vũ: “Sao hả Sở Tĩnh, em có biện pháp gì à, nói ra cho mọi người cùng nghe.”
Người hướng nội luôn sợ câu chuyện của mình tẻ nhạt không được mọi người hưởng ứng nên không dám thể hiện. Nhưng thâm tâm bọn họ cũng rất hy vọng được những người xung quanh lắng nghe và đón nhận.
Thế nên lúc này đây nhận được sự khích lệ từ Đường Tư Kỳ, Sở Tĩnh mới có tự tin đưa ra ý kiến: “Thực ra khu bảo tồn Sweetwater là khu bảo tồn tư nhân, không giống những nơi khác, họ có cung cấp dịch vụ khám phá Safari về đêm. Mà ban đêm mới là thời gian hoạt động của các loài vật, nếu chúng ta đăng ký chắc chắn sẽ có cơ hội nhìn thấy càng nhiều đồng vật hoang dã.”
Dịch Đồng vốn đang chán chường, nghe vậy lập tức bừng bừng hứng thú: “Thật không?”
Tuy nhiên Từ An lại có chút băn khoăn: “Dịch vụ ban đêm chắc hẳn là không rẻ đâu, lỡ chẳng may không nhìn thấy gì chẳng phải sẽ lãng phí tiền sao?”
Đường Tư Kỳ: “Tôi đồng ý với Sở Tĩnh, ban đêm mới là thời gian hoạt động của loài thú. Lúc trước ở Thái Lan tôi cũng đi vườn bách thú đêm, thực sự thấy được rất nhiều cảnh tượng đặc sắc, dù có đắt một chút thì cũng rất đáng tiền.”
Ba cô gái đồng lòng nhất trí, Từ An chẳng còn cách nào khác ngoài thuận theo.
Về tới khách sạn, bốn người trước tiên đi đăng ký với lễ tấn rồi mới qua khu nhà ăn dùng bữa tối.
Đường Tư Kỳ đột nhiên có phát hiện lý thú: “Mọi người nhìn kìa, đằng kia có phải có cái hồ không?”
“Ồ đúng là một cái hồ nước thật, trên bờ còn có con chim gì ấy nhỉ?”
Sở Tĩnh không am hiểu về các loài chim, ba người còn lại cũng không khá hơn là mấy. Nhìn hình dáng thì đoán biết là chim nhưng cụ thể loài nào thì chịu chết.
Đường Tư Kỳ giơ máy ảnh chụp tách một cái, có ống kính tele quả nhiên mọi việc dễ dàng hẳn, dù có xa tới mấy vẫn nhìn được sắc nét từng cọng lông. Cô liên kết với điện thoại di động rồi gửi tấm hình cho Sở Hy Văn
“Anh biết tên loài chim này không?”
Chắc có lẽ vì bận bịu nên một lát sau Sở Hy Văn mới hồi đáp
“Xời quá dễ. Cò Marabou (1), loài chim xấu nhất thế giới. Nhìn đi, phần đầu và cổ của nó không có lông, nhìn trọc lóc xấu hoắc luôn. Nó hay ăn rác. Ngoài biệt danh chim trọc, cò hói, một vài nơi còn gọi nó là ‘người tổ chức tang lễ’ do bề ngoài của nó trông khá đáng sợ.”
Đường Tư Kỳ lên mạng tra cứu thêm tư liệu. Quả nhiên tất cả thông tin Sở Hy Văn cung cấp đều chính xác.
Công nhận anh chàng này rất am hiểu về thế giới động vật.
===
Chú thích:
(1)Cò Marabou (danh pháp khoa học: Leptoptilos crumeniferus) là một loài chim lội lớn trong họ Hạc.
Nó sống ở châu Phi, phía nam sa mạc Sahara, ưa môi trường ẩm ướt và khô cằn, thường sống gần con người, đặc biệt là bãi rác.
Đây là một loài chim lớn, mẫu vật lớn nhất được ghi nhận đạt chiều cao 152cm, trọng lượng 9 kg và Chiều dài sải cánh 3,7m.