Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

Chương 35

Chu Tĩnh Vũ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, ngừng chú ý đến tình huống dưới sân khấu, tập trung toàn bộ tinh lực cho "Daphne" của mình trên sân khấu. 

Đầu tiên anh giúp Thành Dao tháo còng tay, xoa bóp đơn giản trên cánh tay để xoa dịu các cơ và dây thần kinh, sau đó ôm cô từ phía sau đồng thời bắt đầu trói cô lại. 

Chu Tĩnh Vũ trói hai tay Thành Dao lại, sau đó dùng sợi dây buộc lại mái tóc dài của cô.

Tay và tóc của Thành Dao cùng lúc bị trói lên cột dọc, quỳ ở đó giống như đang thành tâm cầu nguyện, cầu cho tình yêu và tự do. 

Cô cố gắng giải phóng bản thân và tận hưởng trọn vẹn cảm giác sợi dây chạm vào cơ thể mình. 

Những nút thắt của sợi dây đang nhảy múa vui vẻ trên làn da của cô, giống như râu của người yêu đang lởn vởn khắp nơi trên người, sủng nịnh, ngứa ngáy. 

Chu Tĩnh Vũ kéo sợi dây một cách điêu luyện, giống như một vũ công đang vẫy vẫy chiếc khăn trong tay rồi cùng rơi xuống, rất nhịp nhàng. 

Trong một khoảnh khắc, trọng tâm của Thành Dao không ổn định, cô suýt ngã sang một bên, nhưng chủ nhân của cô đã nhanh chóng đỡ lấy cô đồng thời dùng hai tay kéo sợi dây "chỉnh" lại.

Chẳng mấy chốc, toàn thân Thành Dao đã bị sợi dây trong tay Chu Tĩnh Vũ quấn lấy, cảm giác an toàn khác hẳn, như được mặc một bộ áo giáp cứng rắn mà anh ban cho, không còn phải sợ hãi lòng người, tiền tài, dục vọng và các loại "yêu ma quỷ quái" đuổi theo nữa. 

Chu Tĩnh Vũ đột nhiên ghé sát tai Thành Dao nhẹ giọng nói: "Đến lúc kéo lên rồi." 

Chỉ có hai người họ mới nghe thấy. 

Thành Dao khẽ gật đầu.

Khi người đàn ông kéo sợi dây trên tay, cô lập tức bay lên không trung, toàn bộ cơ thể đều bị kéo sang một bên. 

Thành Dao thả lỏng chân tay, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác "bay lượn" trên không. 

Chu Tĩnh Vũ cởi nút buộc tóc của Thành Dao, mái tóc đen như thác đổ xuống. 

Anh đột nhiên nắm lấy mái tóc đen, dùng sức kéo ngược lại về phía sau, đồng thời hôn lên vành tai cô, đầu lưỡi thò vào loa tai khiêu khích. 

Trong nháy mắt đó, tất cả đau đớn do bị kéo dây đều biến mất, Thành Dao hứng lấy một cơn cực khoái nội sọ mạnh mẽ, âm thanh vi vu chiếm toàn bộ đại não. 

Cô không hề nghe thấy tiếng nhạc của DJ hay giọng nói của những người xung quanh. Cô bay tự do và sung sướng trong bóng tối, toàn thân lơ lửng bay bổng trên không, dục vọng lên đến đỉnh điểm trong vài giây đó. 

Khi Thành Dao được đặt xuống, dưới đài vang tiếng tràng pháo tay vang động. 

Đây là một bữa tiệc thị giác và một vũ điệu hoàn hảo giữa chủ nhân và chú mèo nhỏ.

Họ cảm nhận được một loại cảm xúc giống nhau, hít thở cùng một nhịp điệu, chấp nhận nhau, hiểu nhau, tôn trọng nhau, tin tưởng nhau, phụ thuộc vào nhau, anh ở trong em, em ở trong anh, hoàn toàn hòa nhập vào nhau. 

Chu Tĩnh Vũ dịu dàng giúp cô gỡ từng nút thắt, đưa tay xoa xoa làn da bị cọ xát đến ửng đỏ, mang theo một tia quyến luyến. 

Hai người nắm tay nhau cúi chào khán giả, nhận những lời chúc phúc chân thành và nồng nhiệt từ mọi người. 

Đây thật sự là một cảm giác kỳ diệu khi được chấp nhận trở thành một thành viên trong giới, thậm chí còn chân thành hơn cả "tình bạn" ở thế giới ngoài kia. 

Thành Dao và Chu Tĩnh Vũ bước xuống sân khấu, sánh bước đi tới chỗ của đàn chị và tiên sinh bên cạnh. 

Các chủ nhân bắt tay chào hỏi nhau, Thành Dao học theo bộ dáng của đàn chị, ngoan ngoãn ngồi trên đệm trước mặt Chu Tĩnh Vũ, ngay giữa hai chân anh. 

Màn biểu diễn tiếp theo là của một cặp đôi có tiếng đã hợp tác lâu năm, "quất ngựa truy phong" là tiết mục độc quyền của họ. 

Nhìn chiếc roi dài rít lên, in những vết đỏ đẹp đẽ lên cơ thể của bé M, vẻ mặt của cô ấy càng trở nên động dục.

Thành Dao vô thức ngả người về phía sau, một thứ cứng ngắc nóng hổi đột nhiên chọc mạnh vào cổ cô. 

Cô quay đầu lại nhìn Chu Tĩnh Vũ, che miệng cười khúc khích, bị anh hung tợn cảnh cáo: "Không cho cười!" 

Thành Dao nổi lên ý xấu, lại xoay người, cố ý dựa sát về phía sau, còn vặn vẹo cọ cọ vào người anh. 

Chu Tĩnh Vũ bị cô cọ xát đến muốn nổ tung, túm lấy cánh tay nhỏ bé của cô xách lên, cứng nhắc hắng giọng một cái, quay mặt lại hỏi đàn chị: "Xin hỏi, toilet ở đâu." 
Bình Luận (0)
Comment