Chương 145: Cô Là Ai? (2)
Chương 145: Cô Là Ai? (2)Chương 145: Cô Là Ai? (2)
Chỉ vài tháng sau khi trường khai giảng, đã có từng đôi từng đôi đi dạo bên hô.
Nắm tay?
Không có.
Khoảng cách giữa hai người còn có thể chen thêm một người nữa, nhưng thời gian này chính là như vậy, dù có là vợ chồng, thì vẫn phải chú ý khi ở bên ngoài.
Trần Kiến Quân đã đánh bật hai người đồng hương có ý với Hứa Hiểu, còn có một người chưa từ bỏ ý định, thỉnh thoảng vẫn cứ nhìn Hứa Hiểu bằng ánh mắt ai oán, thể hiện bản thân và cô gặp gỡ không đúng thời điểm bằng từ ngữ chua loét, nhưng tương lai đâu biết trước được gì, biết đâu vẫn còn khả năng gặp gỡ... đâu rõ ràng là đang đào góc tường nhà anh hay sao?
Khi Trần Kiến Quân biết được, đen xì mặt, cố ý đi nghe ngóng xem cái tên đang theo đuổi ấy ra sao... nhưng chả nghe ra được gì, chỉ biết anh ta là thanh niên trí thức từng ở thung lũng, tới đây thi, hộ khẩu Vũ Thành, nhưng bối cảnh gia đình và những điều khác thì không biết được, ví dụ, Trần Kiến Quân không biết anh ta đã có vợ ở quê chưa, bây giờ kết hôn ở dưới quê rất ít người có thể nhận được giấy đăng ký, đại đa là làm mâm cơm rượu, trong nhà tự ăn mừng với nhau, như vậy là đã kết hôn rồi, buổi lễ quan trọng hơn cuốn sổ đỏ nho nhỏ đó, nó cũng mang lại cho những thanh niên có học thức đang trở về bây giờ một ưu thế để thoát khỏi quá khứ.
Mặc dù xung quanh Trần Kiến Quân không xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã nghe người khác nói, nói gì mà bất cứ ai thi lên đại học, về thành phố rồi, sau đó sẽ cắt đứt mọi quan hệ với thôn quê, sẽ chẳng qua lại với vợ con ở đó nữa, nói với bạn học là mình độc thân, ở bên nhau đi, sau đó người vợ ở quê nghe ngóng được tin tức, mấy cái này anh đều đã nghe kể rồi.
Vẻ ngoài của Trần Kiến Quân là loại hình rất được yêu thích trong thời đại này. Anh cao trên mét tám, lại đang là sinh viên đại học, sinh được 3 người con trai rồi, người khác nghe đến điều này thì đều sẽ rút lui, chỉ có mỗi người này vẫn u mê, cứ giả vờ ngủ không chịu tỉnh, anh có làm gì, thì đêu đứng một bên "tố cáo' họ bằng ánh mắt ai oán.
Sau khi Trần Kiến Quân tìm gặp, không cần nói cũng hiểu, người này... rất phiền.
Hai người họ rất bất lực, nhưng đều hết cách với anh ta.
Dưới ánh mắt oán hận của anh ta, Trân Kiến Quân cùng Hứa Hiểu ra khỏi phòng học.
Hứa Hiểu thở dài: "Chẳng biết anh ta đang nghĩ cái gì, những lúc khác cũng không nhìn ra anh ta lại là người...' Nghe không hiểu tiếng người.
"Mặc kệ anh ta, ngày nào anh cũng tới đây đón em, em đừng đi ra một mình.”
"Anh ta không có gan làm gì đâu."
"Ai mà biết được chứ, anh đến tìm em còn có thể biểu thị thân phân người đã kết hôn của em.".". . Ở trường anh có gặp tình trạng này không?" Hứa Hiểu biết Trần Kiến Quân để ý, cười rất ngọt ngào, nhanh chóng cũng thấy có nguy cơ.
"Lớp anh phần lớn là con trai, hơn nữa anh đã nói rõ mình có vợ con ngay từ đầu, mọi người vẫn khá lý trí." Đầu óc bình thường.
"Ngày mai là thứ sáu, ký túc xá các anh còn hai người ở lại trường phải không? Hôm nay mẹ mua một túi hạt dẻ, mạ em mang một ít tới trường anh nhé, em định hối lộ họ chút, để họ trông chừng anh hộ em."
Hứa Hiểu liếc Trân Kiến Quân đầy hàm ý: "Thế nên anh phải chú ý vào, em có tai mắt đấy." Nếu cô ấy không yên tâm về Trân Kiến Quân thật thì đã không nói như thế.
Trần Kiến Quân gật đầu: "Không cần tai mắt, anh có thể báo cáo cho em bất cứ lúc nào..."
Trần Kiến Quân để ý thấy, ánh mắt kia càng ai oán hơn nhìn theo bóng lưng bọn họ vui vẻ hạnh phúc rời đi thì phải?
Nếu thật thì đúng là một chuyện vui.
Về đến từ hợp viện, mở cửa ra, chính là bóng dáng Tiểu Đoàn tử lao tới. Hứa Hiểu bị lực lao mạnh của cậu ấy làm lùi lại hai bước, Trân Kiến Quân đỡ lấy cô, mới không bị ngã xuống.
"Đoàn Đoàn, lần sau con đụng nhẹ thôi, mẹ suýt nữa bị con làm ngã rồi đấy."
"Mẹ ơi, mẹ yếu vậy sao? Được ạ, lần sau con sẽ nhẹ nhàng." Đoạn đối thoại này thường xuyên diễn ra.
Nhưng lần này Tiểu Đoàn tử lại không thể không chế sức lực của mình.
Về điểm này, ba người họ đều giống Trần Kiến Quân, mạnh mẽ khác người.
Vì vậy mặt khác, Trân Kiến Quân hoàn toàn không hề lo lắng họ sẽ bị người ta bắt nạt.
Sức lực này của bọn họ, không bắt nạt người ta đã là tốt lắm rồi.
"Ba ơi, mẹ ơi!" Viên Viên Bàn Bàn cũng lon ton chạy tới, mỗi bé ôm một chân Trân Kiến Quân.
Trần Kiến Quân khom người, tay ôm chặt lấy hai cục thịt.
"Hahaha, cao, con cao quát"
"Con cũng cao."
"Mấy đứa tắm chưa?"
"Tắm rồi ạ, bác tắm cho bọn con rồi." Tiểu Đoàn tử trả lời, giơ tay phải: "Bố ơi, đây cô giáo thưởng cho con." Trong tay bé có một bông hoa đỏ nhỏ xinh.