Chương 146: Cô Là Ai? (3)
Chương 146: Cô Là Ai? (3)Chương 146: Cô Là Ai? (3)
"Hôm nay con đọc bài đồng dao, đây là lần đầu tiên, cô giáo thưởng cho con đó." Cậu bé ngửa mặt, đôi mắt lấp lánh ươn ướt.
Trần Kiến Quân thấy thế rất muốn bế bé lên thơm hai cái, nhưng bây giờ hai tay đều đang bận: "Tiểu Đoàn tử ngoan quát Giỏi quát Con đọc bài nào? Có thể đọc cho ba nghe được không nào?”
Hứa Hiểu xoa đầu Tiểu Đoàn tử, thể hiện mình cũng rất chờ mong.
"Chúng em là chim nhỏ, bay lượn trên bầu trời..." Hứa Hiểu lấy một miếng socola hình vuông từ trong túi: "Đây là phần thưởng ba mẹ dành cho con, thật giỏi
"Con cũng muốn!"
"Con cũng muốn!"
Thạch Căn và Thạch Trụ cũng chạy ra, nhìn chằm chằm socola, không nói muốn, nhưng rõ ràng là cũng rất muốn ăn.
"Được, anh chia cho các em, các em phải nói cảm ơn nha."
Tiểu Đoàn tử thấy bốn đứa em trai, bẻ miếng socola thành năm phần không đều lắm, miếng to nhất cho chín cậu bé, sau đó cho Viên Viên người nói cảm ơn đầu tiên, Thạch Căn thứ hãi Thạch Trụ thứ ba, chia cho người nói cảm ơn sau cùng là Bàn Bàn mẩu nhỏ nhất.
Cậu bé nhìn mẩu socola, dẩu môi, nhưng chẳng nói gì, cho vào miệng, hạnh phúc híp mắt, lúng búng nói: "Ngon quái!"
Hứa Tiến bước vào cửa nhà, tay túm sợi rơm buộc một con cá một kg.
"Ba ơi!!!" Hai anh em Thạch Căn Thạch Trụ cùng chạy tới ôm đùi, sau đó mắt long lanh nhìn anh ta: "Muốn bế!!!" Thạch Căn chỉ vào Trần Kiến Quân.
Hứa Tiến nhìn cảnh em rể mỗi tay một cục thịt, đưa cá cho Hứa Hiểu: "Được rồi, ôm!" Sức của anh ta không mạnh bằng Trần Kiến Quân, nhưng về vùng quê lâu ngày, sức khỏe cũng được rèn luyện.
Hứa Hiểu cầm lấy cá, đi vào bếp: "Hai người ai đi tắm trước đi." Cô vào nấu cơm cùng Tiêu Tiêu đang ở trong bếp.
Trần Kiến Quân nhìn anh vợ thứ hai: "Vậy em đi nhé?"
"Đi đi."
"Được, hai đứa chơi với hai anh đi, ba đi tắm cái đã."
Lúc anh tắm rửa xong đi ra, Hứa Chiêu Mẫn và Triệu Ngọc Anh cũng về đến.
Sau đó ai chưa tắm thì thay phiên nhau đi tắm, khi tắm rửa xong hết rồi thì là lúc cả nhà ăn cơm.
Cơm hôm nay là cá hấp, canh đầu cá nấu với rong biển, cải làn sốt dầu hào, cuối cùng là một đĩa dưa muối, ăn với cơm trắng, đúng là một bữa cơm ngon.
Năm đứa nhỏ có đãi ngộ đặc biệt, mỗi đứa có một bát trứng hấp sữa trước mặt.
Tiểu Đoàn tử có thể tự ăn rồi, cầm thìa tự xúc ăn.
Viên Viên và Bàn Bàn, Thạch Căn và Thạch Trụ nhỏ hơn hai tuổi, cũng có thể tự ăn, nhưng chỉ ăn lung tung, để không lãng phí thức ăn, phải có người lớn trông.
Ăn một bữa cơm còn phải tập trung.
Trân Kiến Quân cảm thấy đây là một thử thách về tính kiên nhẫn, may mà có Hứa Hiểu phục vụ ba tiểu quỷ bữa tối suốt bao năm qua.
Nếu là anh thì... sẽ rất nhanh bị mất kiên nhẫn.
Ăn xong cơm tối, cũng đến thời gian rồi, ba người họ phải về trường rồi, Trần Kiến Quân đưa Hứa Hiểu đến trước cổng trường trước, trường hai người họ cách không xa lắm.
Về trường học xong tiết tự học, trước khi đi ngủ, Trân Kiến Quân sẽ đến nông trại, chăm sóc cây đào biến dị của anh, cũng sẽ vào ghép cành.
Những thứ khác phải thu hoạch thì thu hoạch, phải trông lại thì trồng lại, bây giờ nông trại của anh có hai người máy trợ giúp, một con phụ trách nông trại, một con phụ trách bãi cỏ, phân công công việc, bây giờ việc mỗi ngày anh phải làm rất ít.
Sau khi thu hoạch, trước tiên anh sẽ đưa đến nhà máy chế biến để chế biến, ví dụ như một loại rau nào đó được khử nước và làm thành rau khô, bán được giá hơn rau tươi, ướp thịt lợn thành thịt xông khói, sốt thịt sẽ được giá hơn bán trực tiếp thịt lợn sống, gà vịt quay cũng sẽ được giá hơn gà vịt sống.
Đây là những cách làm phổ biến, nhưng cũng có những điểm khác biệt, ví dụ, giá hạt cải dầu sẽ tốt hơn nếu bán trực tiếp, hoặc nếu không có phương pháp chế biến thì giá trị sau khi chế biến xong sẽ bị giảm xuống.
Hầu hết giá mua đều giống với thực tế nhưng chưa chắc đã bằng, tất cả đều đòi hỏi anh phải tìm tòi.
Sau khi gia công xong, bán hàng tồn kho ra, lấy tiền vàng, tính toán thời gian mất bao lâu cho mảnh đất, đồng cỏ tiếp theo, cũng sẽ tính xem lúc này nên mua bao nhiêu chai chất lỏng hướng dẫn đột biến, xem liệu nó có thể gây đột biến hay không.
Đáng tiếc là, xác suất không cao, đến nay mới chỉ có hai lần đột biến, lần thứ nhất là cánh hoa và quả của cây đào to ra, lần thứ hai là ở hoa lay-ơn, đột biến cụ thể không rõ ràng lắm, càng để lâu càng héo, chẳng bao lâu sau thì chết.
Không thể kiểm soát biến dị.
Nhưng rất dễ dàng thu hút trí tò mò của con người.
Bởi vì không thể sử dụng sinh vật có ảnh hưởng lớn đến hành tinh này, Trần Kiến Quân cũng hiểu được hiện tại đêm nào, anh cũng phải quan sát mảnh hoa mẫu đơn đen mà anh trồng.