Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 147 - Chương 147: Cô Là Ai? (4)

Chương 147: Cô Là Ai? (4) Chương 147: Cô Là Ai? (4)Chương 147: Cô Là Ai? (4)

"Mặc" mẫu đơn không giống hoa mẫu đơn màu đen, nó là một loại hoa cúc, chữ "Mặc" ở đây có nghĩa là màu sẫm, anh mua cây giống từ nơi khác về, sau khi lấy được mẫu, anh mua thêm chín đoạn gốc ở trung tâm thương mại, nhổ rễ xong, đổ dung dịch kích thích đột biến xuống, nếu có thể làm được thì cây hoa cúc cảnh đột biến này hẳn là sẽ được giá, nếu không thành, Trần Kiến Quân cũng rất thích loài hoa này, anh ấy nhớ Lưu Điền Phương và Triệu Ngọc Anh đều thích hoa cỏ, trồng chúng ở trong sân, chắc họ sẽ thích lắm.

"Đồng chí Trần Kiến Quân, anh có thể ra ngoài chút được không?" Giữa tiết, Trân Kiến Quân đang ngôi tại chỗ của anh, cắm đầu viết gì đó trên giấy, thì đột nhiên có người đứng ngoài cửa gọi tên anh.

Anh ngẩng đầu nhìn, là một cô gái trẻ lạ mặt, mặc đồ Lenin, tóc ngắn ngang tai, nhìn có vẻ là một người giỏi giang.

Anh bước ra ngoài: "Vị... nữ đồng chí này, cô gọi tôi à?" Chắc không phải bạn học của anh đâu nhỉ?

"Anh ở thôn Trần Ốc phải không?"

"... Phải."

"Vậy đúng là anh, ngại quá, có thể làm phiên anh mấy phút không? Tôi có ít việc riêng muốn hỏi anh một chút."

"Cô là ai2"

Trần Kiến Quân không quen biết gì cái người đang đến tìm anh này, nhưng theo tên địa phương cô ta nói, thì người cô tìm đích thị là mình: "Cô là ai nhỉ? Hình như chúng ta không quen."

"Đúng là chúng ta không quen, tôi nghe người khác nói mà biết về anh, ba tôi đến thôn các anh." Trần Kiến Quân không hiểu gì cả: "Ba cô là?"

"Ba tôi là Tôn Trọng Tài."

Nghe cô ta nói vậy, Trân Kiến Quân đã biết người cô ta nhắc đến là ai.

Bởi vì người này rất nổi tiếng, mọi người đều gọi ông ta là ông Tôn, Mọi người ai cũng gọi ông ta là Lão tôn đầu, có nghề mát-xa xoa bóp, lúc làm nông, có không ít người gọi ông ấy đến xoa bóp giúp, vận động xương khớp, sau đó cho ông ít đồ nhà trông, xem như thù lao.

Ông ta có vẻ là người nhà văn nhưng lại ít nói, từ khi đến làng họ vẫn luôn là một người không hay nói, mờ nhạt nếu không phải là do ông ta có tài xoa bóp giỏi, Trần Kiến Quân cũng sẽ chẳng có ấn tượng gì.

Hiện tại người này tới cửa tìm, là muốn hỏi tình hình hiện giờ của ông ta à? Nghĩ cũng đúng, hiếm thấy có người biết ba ở đâu, chủ động hỏi cũng có lý.

"Cô đang muốn hỏi thăm tình hình của ba cô à? Tôi không biết nhiều."

"Tôi tới cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chăm sóc ba, bây giờ trong danh sách các chuyến trở về mới nhất có ông ấy, ông ấy sẽ quay về sớm thôi, là con gái của ông ấy, tôi vô cùng cảm ơn nhà anh vì đã chăm sóc ông ấy suốt những năm qua, nếu không thì có lẽ ba tôi không thể đợi đến ngày này, lẽ ra anh trai tôi và người nhà cũng đến cảm ơn, nhưng họ không có ở đây, nên tôi đã tự đến đây một mình."

Trên mặt Trần Kiến Quân không nhìn ra được gì, nhưng lòng rất mờ mịt, chăm sóc cái gì cơ, anh từng chăm sóc ông ta à?

"Đâu có." Anh hơi gượng cười: "Có phải cô nhận nhầm người rồi không? Chúng tôi có làm gì đâu." Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì.

"Tôi chắc chắn, không nhận nhầm người, ba tôi đã viết thư tới, ông bảo giờ anh đang học ở đại học nông nghiệp, khóa lớp chuyên ngành đều đúng, thôn các anh cũng đúng là thôn Trần Ốc."

"Nhưng tôi chưa từng chăm sóc ông ấy thật mà, nhà chúng tôi cũng đâu có qua lại với ba cô.”

"Ồ, vậy chắc do tôi dùng từ không chuẩn."

Cô cho rằng Trần Kiến Quân đang khiêm tốn: "Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều." Cô đưa túi vải đang mang cho Trần Kiến Quân: "Lần này, tôi đã tùy tiện tới quấy rầy anh rồi."

Trân Kiến Quân không nhận.

"Tôi chẳng làm gì, nhà chúng tôi cũng không làm gì cả, mang đồ của cô về đi."

Đây là chuyện gì vậy chứ? Rõ ràng anh không tiếp xúc gì nhiều với ông Tôn, thứ không rõ nguồn gốc này, chắc chắn không thể nhận.

Anh không biết trong túi kia là cái gì, nhưng nhấc lên có vẻ khá nặng, người chưa từng quen biết, sẽ không cho những thứ trái phép vào trong để hại anh đấy chứ?

Suy nghĩ thế nên Trân Kiến Quân càng không thể nhận được.

Cũng không dám giằng co qua lại, Tôn Tư Vũ miễn cưỡng cất đồ vào, cúi đầu trịnh trọng rồi đưa cho anh một địa chỉ: "Đây là địa chỉ nhà chúng tôi, nếu anh gì cần, chào mừng đến thăm, gia đình chúng tôi đã ở đây mấy chục năm rồi, quen thuộc chỗ này, khi nào ba về, lúc đó sẽ lại tới thăm."

Trần Kiến Quân quyết định sẽ hỏi Trân Lão Tam xem chuyện này là thế nào.

Nếu việc này là thật, cũng là do ba mẹ anh làm, nhưng tại sao anh lại không biết gì nhỉ? Suốt bao năm như thế, chẳng hề biết là có qua lại.

Ngoài việc gặp nhau chào hỏi đôi câu ra, còn có những việc khác sao? Gia đình bọn họ thậm chí còn chưa từng gọi ông ta đến xoa bóp, bởi vì Trần Lão Tam biết nên chẳng cần đi xa làm gì.
Bình Luận (0)
Comment