Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 148 - Chương 148: Giấu Diếm (1)

Chương 148: Giấu Diếm (1) Chương 148: Giấu Diếm (1)Chương 148: Giấu Diếm (1)

Trần Kiến Quân có linh cảm rằng việc này có lẽ là do Trân Lão Tam làm, nhưng tại sao họ không nói cho anh biết? Có điều gì không nói được à?

Nhìn bóng lưng cô gái rời đi, Trần Kiến Quân thấy chắc phải viết một lá thư gửi về nhà rồi.

Anh kể chỉ tiết sự việc xảy ra ngày hôm nay trong thư gửi về, cuối thư, anh hỏi Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương rằng, họ có quan hệ gì với ông Tôn?

Tại sao anh chưa từng nghe về quan hệ giữa gia đình họ và ông ta?

Bây giờ con gái ông ta lại tìm đến cảm ơn?

Những gì cô ta nói đều đúng, bạn học của anh còn chẳng biết nhà anh ở đâu.

Việc này còn có một số chỉ tiết đáng tin.

Chuyện có một người bạn học nữ xinh xắn chủ động đi tìm anh ở trường, gọi anh ra ngoài nói chuyện đã truyền đến tai Hứa Hiểu.

Cô cùng đến trường anh, xác nhận xem bên anh có xuất hiện người không nên có hay không, sau đó mang nộm mà cô định hối lộ tới cho ba người trong ký túc xá kia.

Nhờ bọn họ chăm sóc Trần Kiến Quân, nếu có chuyện gì bất thường, thì có thể tới trường tìm cô bất cứ lúc nào.

Trân Kiến Quân hơi bất lực, được rồi, cô ấy cũng có quyền đánh dấu chủ quyền, anh cũng từng làm rồi, nghĩ tới đây, anh sờ mũi, ngoan ngoãn gật đầu: "Phải, nếu tôi có gì không đúng, mọi người cứ việc tới báo cáo với đồng chí Hứa."

Đồng Hiến lén nháy mắt với anh, thầm thì: "Cậu đó, đúng là sợ vợ."

Trần Kiến Quốc xem như chưa nghe thấy gì, cái này liên quan gì đến sợ vợ?

Không liên quan! Anh đã nhận được thư nhà, nhưng đáng tiếc là, lá thư chất chứa đầy nghi ngờ được gửi về, thư hồi âm lại chẳng hề nói cho anh đáp án, chỉ qua loa nói là có giúp ông ta chút việc nhỏ, nhưng không rêu rao nên anh không biết, chắc con gái ông ta không biết chuyện, chỉ biết vài chuyện lặt vặt nên mới chủ động đến tìm anh, bảo anh không cần quan tâm, chắc sẽ không tới tìm anh nữa đâu.

Cái gì gọi là chắc không biết chuyện?

Có chuyện gì, anh cũng không biết à?

Hơn nữa, chăm sóc thật thì tại sao lại không tới tìm anh nữa? Được giúp đỡ xong thì chủ động tới cảm ơn, tặng ít quà bày tỏ tấm lòng là chuyện bình thường mà?

Tại sao lại là sẽ không đến tìm anh nữa, vì sau khi Tôn Trọng Tài trở về đã nói rõ rồi?

Nói rõ cái gì?

Quan hệ hai nhà, nguyên nhân sâu xa mà anh không biết?

Không có được đáp án, nên càng nghỉ ngờ hơn, nhưng nhìn thái độ, rõ ràng là họ chẳng hề muốn nói, Trần Kiến Quân cũng hết cách.

Hôm nay là sinh nhật Triệu Ngọc Anh.

Trần Kiến Quân tan học, đi đến một con hẻm tối, lòng vòng một hồi, lúc anh đi ra, trên tay đã có thêm một cái túi đầy bụi.

Hứa Hiểu cũng vừa tan học, đã vội vàng chạy về nhà cho kịp, cùng bận rộn với chị dâu và Trân Hướng Quyên.

Tiêu Tiêu nhào mấy quả đào mừng thọ mập mạp với bột mì trắng trong nhà bếp, Hứa Hiểu và Trân Hướng Quyên thì đang nghiên cứu cách làm bánh đó, chiếc bánh này rõ ràng là được là dựa trên những thứ hiện có, hỗn hợp bột mì, trứng, mật ong, trái cây, quả hơi khác so với bánh thật, bánh không có bơ nhưng thành phẩm trông cũng khá đẹp mắt, là một chiếc bánh tròn trịa, phía trên rắc hạnh nhân và trái cây cắt miếng, nhìn rất hấp dẫn người ăn- đặc biệt là lũ trẻ.

Hứa Tiến cầm về hai con cá, một con vịt nướng, Trần Kiến Quân quay một vòng, mang ra một con gà sống, đã làm sạch sẽ rồi, vậy là đã có một bữa thịnh soạn.

Gà vịt cá, đào mừng thọ, mì trường thọ.

Mì trường thọ do đích thân Hứa Chiêu Mẫn nấu, sợi mì dài, như không thấy được điểm cuối.

Năm đứa nhóc, theo những gì đã được học, nói chúc mừng sinh nhật với bà nội, bà ngoại của mình.

Lời trẻ con, tiếng nói còn non nớt, cũng đại diện cho hy vọng về cuộc sống mới.

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bà có một sinh nhật tử tế, đêm đó nụ cười trên môi Triệu Ngọc Anh không hề tắt.

Mặc trên người bộ quần áo mới con gái tặng, thưởng thức bữa tối thịnh soạn mà mọi người cùng nhau chuẩn bị, ôm hai đứa cháu lớn, cười tươi rói, đến cả nếp nhăn nơi chân mày bị ép lại cũng nhìn rất rõ, Triệu Ngọc Anh thấy vậy, càng kiên định với suy nghĩ đón Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương lên ở cùng.

Bây giờ các trường đại học đã lại tuyển sinh, vậy thì cải cách mở cửa, thiết nghĩ cũng không còn lâu nữa nhỉ?

Rất có thể một năm sau, mọi thứ sẽ càng tốt hơn, đất nước sẽ chuyển mình, đi lên mạnh mã.

Sau khi cải cách và mở cửa, sẽ ngày càng có nhiều hộ kinh doanh, tự doanh, đến lúc đó anh sẽ ít nhiều thể hiện được một số kỹ năng, dù không tốt nghiệp, nhưng đón ba mẹ lên cũng không phải là quá khác người.

Ở thôn Trần Ốc, Lưu Điền Phương lại cầm trên tay lá thư mới nhất, đọc nội dung trên tay mà bân thân.

Trân Lão Tam đến gần: "Nhớ con trai à?"
Bình Luận (0)
Comment