Chương 149: Giấu Diếm (2)
Chương 149: Giấu Diếm (2)Chương 149: Giấu Diếm (2)
Lưu Điền Phương hoàn hồn, liếc ông: "Ông không nhớ à, tôi nhớ con trai, nhớ cháu trai."
Giờ chẳng có cháu trai bên cạnh, nhưng mấy đứa nó đều do một tay bà chăm bẫm, hơn nữa lại là con trưởng cháu đích tôn, càng coi trọng hơn những đứa trẻ khác.
"Hướng Hồng nhà mình bị sốt rồi, hôm nay bà không qua xem thế nào à?"
Lưu Điền Phương thở dài thườn thượt nói: "Xem rồi, hạ sốt rồi, đứa nhỏ này gặp nhiều chuyện quá."
"Không sao, lúc nhỏ khổ chút, lớn rồi sẽ chỉ còn ngọt ngào thôi, khổ tận cam lai."
"Được như thế là tốt rồi."
Trân Lão Tam trâm ngâm hai giây: "Hay là, chúng ta tới sống ở thủ đô như con trai tôi nói, con trai đã mua một căn nhà ở đó rồi, nó có tiền, còn chúng ta cũng đâu phải không có, bây giờ ở trong thôn là phải làm ruộng, vất vả quá, bà xem hôm nay, bà bất cẩn một cái đã sây sát thêm bao nhiêu, đi theo tôi, bà đã vất vả nhiều rồi."
Lưu Điền Phương ngây người nhìn ông: "Nếu không phải ông, giờ cũng chẳng biết tôi đã ra sao rồi, vất vả cũng phải xem so với cái gì chứ, giờ tôi sống rất tốt, may mà có ông, ông đừng nói mấy lời như thế nữa."
"Tôi hy vọng bà được sống tốt hơn, tốt nhất là giống như ngày trước."
Lưu Điền Phương mỉm cười, chứa hàm ý sâu xa, cuối cùng vân lắc đầu: "Chờ đã, chờ danh sách cải tạo ra đi đã, hiện tại trong thôn chúng ta còn có vài người chưa quyết định, ai biết bên trên nghĩ gì? Sẽ không mỗi lúc ra một quyết định, đến khi đó không chú ý, việc ưu đãi sẽ liên lụy đến số đông ."
"Dù có thay đổi, cũng không liên quan gì đến chúng ta." Trần Lão Tam thuyết phục bà: "Chẳng phải con trai đã nói rồi sao, nó nói với bên ngoài tiền mua nhà là bố mẹ vợ cho, con trai có tiền đồ, cùng lên thành phố cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì."
Lưu Điền Phương đặt lá thư xuống, vuốt phẳng các nếp gấp trên đó, nhìn rất trân trọng: "Ông nói xem, cái không hiếm này từ đâu ra? Không hiếm lạ? Giờ mới học đại học, làm gì có ai dẫn theo con trai như thế chứ?"
"Người thôn Bạch Đầu, người đó họ Bùi, mẹ anh ta cũng đi theo."
"Vậy không thể tham khảo, anh ta chỉ có một người mẹ, chẳng vợ con gì, đi một mạch bốn năm liền, mẹ anh ta theo cũng không lạ gì."
"Con mình là con cả, chúng ta là con trưởng, là con cả của gia đình, chúng ta đi theo cũng phải nói rõ, tới đó chịu khó chút là được, nếu tìm được việc kiếm sống thì danh chính ngôn thuận, bà không nhớ cháu trai à, mấy tháng không gặp, ngày nào tôi cũng nhớ nó."
Bị ông nói thế, Lưu Điền Phương càng lung lay, nhưng nghĩ tới việc này không biết sẽ thay đổi thế nào, bà vẫn dằn xuống: "Năm nay đừng nghĩ nữa, chờ năm sau hãng hay."
"Còn nữa, việc kia cũng phải tiếp tục giấu giếm con trai à?"
Lưu Điền Phương: "Chờ xem đã, nói hay không nói cũng chả ảnh hưởng gì, tôi cũng không biết phải nói thế nào, tốt nhất là đừng nói vội."
Cuối năm 1976 sắp đến, sau khi Trần Kiến Quân thi xong sẽ được nghỉ, mỗi trường có thời gian nghỉ khác nhau, Hứa Hiểu là người đi nghỉ đầu tiên, sau đó là anh và Trần Kiến Cường, cuối cùng là Trân Hướng Quyên, chờ khi mọi người cùng được nghỉ thì ngồi tàu về nhà.
Hôm họ đặt vé, bốn người trong ký túc xá gọi một bàn thức ăn ở chỗ gần cửa sổ của nhà ăn, cùng nhau ăn một bữa ngon, khao sau khi vất vả thi cuối kỳ xong, hẹn nhau ăn Tết xong sẽ mang đặc sản lên, rồi đường ai nấy đi.
Trong trang trại, một lứa ngỗng mới đã lớn, Trần Kiến Quân túm lấy một con trên đường về, vặn cổ nó, cho vào một cái túi vải rồi mang về nhà.
Anh vừa mang con ngỗng vào đến sân nhà, thì Trân Kiến Cường trở lại rồi, cậu đang chuyển đồ từ trường vê.
Trần Kiến Quân cầm con dao từ trong bếp đi ra, hỏi Trần Kiến Cường: "Chị dâu em đâu?"
"Ở chỗ bà ngoại Tiểu Đoàn tử, chơi cùng với Thạch Căn Thạch Trụ."
"Hôm nay giết ngỗng, em gọi chị dâu em về đi."
Cậu đến cân con ngỗng: "Đủ nặng rồi, chắc béo lắm đây, hôm nay hầm ngỗng ăn.
"Đi gọi chị dâu về làm."
"Vâng."
Thấy cậu đi xa rồi, Trân Kiến Quân cứa cổ ngỗng bằng dao, ép máu chảy đúng vào bát, đây là tiết canh ngỗng.
Bởi vì hai nhà gần nhau, nên bọn họ dẫn theo ba đứa trẻ về rất nhanh Tiểu Đoàn tử chạy nhanh nhất: "Ba ơi, ba ơi, hôm nay chúng ta ăn thịt ngỗng sao? Wow, ngỗng này, to quá.
"Phải, đợi lát nữa có đùi ngỗng ăn rồi."
Hứa Hiểu thu dọn hết lông ngỗng dài cất đi, lúc nào cần thì lấy ra dùng.
Cô vào bếp nhìn nước sôi, nước này vốn định dùng để tắm, cô đổ gần hết nước vào trong xô, bào Trần Kiến Quân đi tắm trước, còn lại thì thêm củi, đun tiếp trên lửa to, đun đến khi sôi ùng ục, dùng để chần lông ngỗng.
Viên Viên và Bàn Bàn đứng ngó nghiêng trước mặt Trần Kiến Quân, hai nhóc chẳng biết cái gì là sợ cả, nhìn con ngỗng đang ngắc ngoải kia như nhìn một món đồ chơi mới.
Trân Kiến Quân đuổi cũng không đi.