Chương 150: Về Nhà (1)
Chương 150: Về Nhà (1)Chương 150: Về Nhà (1)
Lúc vặt lông cũng phá đám bên cạnh, sau đó Hứa Hiểu nhìn thấy tụi nhóc như thế, thì vội vàng bảo Trần Kiến Cường kéo tụi nhóc đi.
Sau khi vặt sạch lông ngỗng, Trân Kiến Quân chặt làm đôi.
"Hiểu Hiểu, nửa này em mang sang cho mẹ đi." Mẹ ở đây đương nhiên là mẹ vợ.
Hứa Hiểu nghe được, ra khỏi bếp nhìn, lắc đầu: "Không cần đâu, hôm qua anh mới mang sang miếng thịt, để lại ăn đi, nặng thế, chắc đủ mình ăn đến khi về nhà, cũng không cần phải mua thịt khác nữa."
Trân Kiến Quân bảo cô lấy cái khay ra để đựng: "Em mang sang, khoảng thời gian này chúng ta đã phiên ba mẹ nhiều rồi, nửa con ngỗng đâu là gì." Buổi tối, đều là bọn họ dỗ đám Tiểu Đoàn tử ngủ, bác Tiêu Tiêu đón đưa đi học hàng ngày, rất vất vả, chút đồ ăn này thì đã là gì.
"Em đi nhanh rồi còn về, anh trông bếp cho em."
"Được rồi." Hứa Hiểu chùi tay vào tạp đề, bưng khay đi qua nhà mẹ.
Trần Kiến Cường đứng ở khu đất trống, hai đứa cháu nhỏ coi cậu như cái cây lớn, cứ thi nhau trèo lên.
"Anh, lần này mang gì vê?"
"Em xem cần mang gì, không cần nhiều đồ quá đâu, sau khi vê em cũng khuyên ba mẹ, bảo họ tới chỗ chúng ta."
Trân Kiên Cường gật đầu: Em sẽ khuyên, em cũng hy vọng ba mẹ lên đây ở, giờ bốn người chúng ta ai cũng có trợ cấp, tiết kiệm lại, thêm hai miệng ăn, cũng không thành vấn đề."
Trân Kiến Quân nghe xong thì bật cười: 'Chỗ tiên trợ cấp kia em tự giữ lại từ từ mà tiêu, anh trai em kiếm được tiền." "Giờ anh đi đâu kiếm tiền?"
"Ở nơi em không biết, em đừng hỏi nhiều làm gì, chuyện này em cũng không giúp được, học hành cho tốt đi."
Trần Kiến Cường ngập ngừng, chắc không phải mấy việc đúng đắn: "Anh cả, vậy anh muốn giúp gì, thì cứ việc nói với em nhé, ới một tiếng là được rồi, cẩn thận anh nhé."
Viên Viên trèo lên ngực cậu, Trân Kiến Cường ôm lấy bé: "Được rồi, đừng trèo nữa, đến đầu rồi, chú bế con."
Hứa Hiểu quay về rất nhanh, khoảng cách cũng đâu có xa, cô cũng chẳng về tay không, cô bưng một đĩa thịt hun khói về.
Có qua có lại, mới là đạo lý giữa người với người.
Trên bàn ăn, Tiểu Đoàn tử ăn đùi ngỗng một cách ngon lành, đột nhiên ngửa mặt lên vẻ đầy khó hiểu hỏi: "Chúng ta phải về nhà ông bà nội sao?"
Trân Kiến Quân gật đầu: "Phải, nhớ ông bà nội rồi à?"
"Nhớ, con còn nhớ Tiểu Hân nữa."
Đó là con gái Trân Khải Hân của Trần Kiến Dân, hai bé sinh cùng năm, cách nhau mấy tháng, lớn lên cùng nhau, rất thân, đánh nhau chơi đùa, quên ngay chuyện vừa cãi nhau mà chơi đùa như bình thường, dù bây giờ cậu bé vẫn còn nhỏ, rời đi nửa năm cũng không quên.
"Sau khi về con sẽ cho em ấy mượn xe ô tô chơi, chắc chắn em ấy sẽ thích lắm."
Ô tô cậu bé nói chính là cái xe Hứa Tiến mua cho, làm chủ yếu bằng gỗ, bánh xe bằng sắt, sơn màu lên, rất oai phong, cậu bé vô cùng yêu thích, có cho hai em trai chơi cũng phải căn dặn tụi nhỏ phải cẩn thận.
"Tiểu Đoàn tử là cậu bé tốt bụng." Trần Kiến Quân xoa đầu cậu bé khen ngợi, đồng thời "gợi ý" cho cậu bé: "Về gặp ông bà nội, nhớ bảo với ông bà, phải luôn ở bên nhau nhớ chưa? Thế thì ông bà nội con mới ở cạnh con mỗi ngày, tối đến cũng ngủ cùng con, bà nội con sẽ nấu khâu nhục khoai môn cho con."
Nhớ đến khâu nhục khoai môn, Tiểu Đoàn tử lại đói rồi, quả quyết gật đầu.
Lại qua hai ngày, Trân Hướng Quyên nghỉ học, họ cầm vé đã mua từ trước lên tàu.
Sau cảm giác ngồi tàu mới lạ qua đi, là một chuyện không vui vẻ lắm, chen lấn, hỗn loạn, có trẻ em thì càng chẳng còn thời gian yên tĩnh nữa.
Vé mua bọn họ liền nhau, không phải giường nằm, tất cả đều là vé ngồi, nối liền nhau, trẻ con ngồi bên trong, người lớn ở bên ngoài, nếu muốn đi vệ sinh, nhất định phải đi hai người.
Ở chỗ đông người thế này, đám bắt cóc sẽ thường xuyên ra tay, nhiều người như thế, ôm trẻ con lẫn trong đám người, rồi đến trạm dừng thì xuống tàu, đôi khi người lớn còn không nhận ra con mình đã mất tích.
Đến khi tàu khởi hành tiếp, người lớn không thấy con trẻ quay lại, mới phản ứng lại, thì đã mất con rồi.
Lúc này, tìm nhân viên tàu chẳng có tác dụng gì nữa, quá muộn rồi, con đã không còn trên tàu nữa.
Ba đứa nhà họ đều được nuôi nấng rất tốt, Viên Viên Bàn Bàn, ngoan ngoãn, ưa sạch sẽ, là món hàng tốt trong mắt những kẻ bắt cóc, họ không thể lơ là được.
Khó khăn lắm mới tới trạm dừng, người ai cũng vừa thối vừa chua.
Họ xuống tàu trong thành phố, sau đó đổi xe về tỉnh lẻ.
Trần Lão Tam đã mượn xe bò, ngồi đợi họ từ trước rồi, ngồi tàu vất vả, lại nang theo nhiều đồ đạc, nếu phải vác về thì mệt quá, mọi người chen chúc tý, có thể chầm chậm ngồi xe trở về.