Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 151 - Chương 151: Về Nhà (2)

Chương 151: Về Nhà (2) Chương 151: Về Nhà (2)Chương 151: Về Nhà (2)

Trần Lão Tam nhìn bọn họ ai nấy cũng không gây đi, không thay đổi gì, phát hiện bọn họ rất tốt, Trân Kiến Cường gầy nhất như đã có thêm ít thịt rồi, người cũng cao thêm, Trân Kiến Quân vẫn như ông cụ, không, không đúng, trắng hơn chút, Trần Hướng Quyên thay đổi nhất, trắng trẻo, cũng biết ăn diện rồi, con gái ông càng ngày càng xinh xắn.

Tất nhiên, khiến ông thích thú nhất vẫn là ba đứa cháu, ông bế từng đứa một: "Cháu ngoan, để ông nội bế cái nào, ôi lớn quá rồi, có nhớ ông nội không, có nhớ ông là ai không?" Ông bế Tiểu Đoàn tử không buông tay.

Trong ba đứa nhóc, Tiểu Đoàn tử là lớn nhất, nhớ được lâu nhất, chẳng xa lạ gì, vui vẻ ở trong vòng tay ông: "Ông nội ơi, con nhớ ông lắm.

Miệng cậu bé rất ngọt, khiến Trân Lão Tam vui vẻ cười hớn hở, Viên Viên và Đoàn Đoàn còn bé, mau quên, mất một lúc mới thoải mái tự nhiên.

Trần Kiến Quân chỉ gọi một tiếng ba, mãi sau mới được đáp lại, sau đó bị bỏ qua một bên.

Đúng là chẳng biết nên khóc hay nên cười đây.

Có cháu rồi, con trai bị vứt bỏ luôn.

Cái này có được tính là qua cầu rút ván không?

Lưu Điền Phương đã đứng ngóng ở cửa từ lâu rồi, sao còn chưa về thế? Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người xa xa, bà chả quan tâm gì nữa, chạy tới, nhìn đám Trần Kiến Quân trước đã, sau đó bế Tiểu Đoàn tử: "Ôi chao, cục cưng của bà, có nhớ bà nội không?”

Tiểu Đoàn tử dụi vào cổ Lưu Điền Phương, nói to: "Nhớt'

"Cháu ngoan của bà."

"Nhớ cả ông nội bà nội, lâu lắm rồi không gặp được ông bà, ông bà có nhớ Đoàn tử không?"

"Tất nhiên nhớ rồi, ngày nào bà nội cũng nhớ Tiểu Đoàn tử của bà hết, để bà xem nào, cao lên rồi, cũng nặng hơn nữa, Viên Viên Bàn Bàn cũng lớn rồi, còn nhớ bà nội không?”

"Bà nội."

Viên Viên và Bàn Bàn ở trong lòng Hứa Hiểu và Trân Hướng Quyên gọi bà.

Trân Hướng Quyên trợn mắt: "Mẹ, trong mắt mẹ chỉ có cháu mẹ thôi à? Con trai con gái cũng chẳng thèm hỏi nữa? Nửa năm rồi chúng ta mới gặp được nhau mà."

"Chẳng phải liếc qua rồi sao? Con lớn thể rồi còn tranh giành với trẻ con à?"

Lưu Điền Phương tiếp tục bế Tiểu Đoàn tử: "Con ở đó học hành thế nào? Quen chưa? Có kết bạn với bạn nào không?"

"Quen, con biết rất nhiều bạn, ban đầu họ không thích con, bảo con nhà quê, nhưng sau khi chúng con trở thành bạn tốt rồi, họ sẽ chơi cùng con, cùng ăn đồ ngon, kẹo ba bảo con mang tới, các bạn đều rất thích."

Trẻ nhỏ chính là đơn giản thẳng thắn như thế, cậu có đồ ngon, thì sẽ là bạn tốt của tớ.

Viên Viên và Bàn Bàn cũng vậy, nghe đến kẹo, thì đồng thanh: "Có kẹo, có rất nhiều bạn tốt."

"Có kẹo thì là bạn, thế các con phải mang rất nhiều kẹo đi à?"

Tiểu Đoàn tử hếch cằm tự hào: "Không phải, con đập kẹo thành từng miếng nhỏ, mỗi lần một ít, đủ ăn rất lâu, không phải lúc nào con cũng cho, con vui mới cho, con không vui thì sẽ ăn một mình." Cậu bé đâu có ngốc, hơn nữa ngăn cách bị phá vỡ, sẽ rất dễ hòa nhập.

"Tiểu Đoàn tử thông minh thật!"... Vào nhà rồi, mọi người cùng chuyển đồ từ trên xe xuống, Trần Hướng Quyên nóng lòng mở bọc đồ, bắt đầu khoe: "Ba, mẹ, đây là áo len đan từ len mua bằng tiên trợ cấp mà tôi tiết kiệm được, hai người xem có vừa không? Kiểu này đẹp không? Tôi mới học đan đó."

Trân Kiến Cường cũng mở bọc đồ, lấy ra hai cái quần cậu mua.

Hứa Hiểu mở hai bao đồ tương đối to, vì bên trong có hai cái áo khoác bông khá nặng, một cái màu đỏ, một cái màu xanh đậm.

Thế là, quân áo mới Tết này đã đủ rồi, còn theo bộ, áo quần đều có cả.

Ngoài ra, còn có vịt quay bọn họ đặc biệt mua, ít đặc sản, có ăn được, dùng được, cộng thêm hành lý của mỗi người, đồ đạc khá lỉnh kỉnh.

Lưu Điền Phương nhìn những thứ họ đưa ra, bà đếm được bốn con vịt quay, lấy hai con để sang một bên, bảo Trần Kiến Cường chạy đi mang cho nhà bác cả và bác hai.

"Cái này con mang cho bác cả bác hai, chắc giờ có người ở nhà đó."

"Vâng." Trần Kiến Cường thuận tay nhận lấy, cậu và Trân Hướng Quyên chạy vặt đến quen rồi.

Đợi khi họ quay về, bác cả bác hai cũng tới, Trân Kiến Quân gọi mọi người, chào hỏi rồi bảo họ mau ngồi, Hứa Hiểu bưng trà lên.

Trà do học trò của ba tặng, ông sai cô mang nửa cân về, cũng không phải đặc biệt ngon, nhưng còn tốt hơn bọt trà ở nhà.

"Kiến Quân, các cháu được nghỉ bao lâu?"

"Một tháng."

"Lâu thế à, đi học ăn có quen không? Cuộc sống đại học thế nào?"

Họ cũng không phải chưa gửi thư bao giờ, nhưng sao nói hết trong thư được?

Lưu Điền Phương biết có người tới, cất đồ vào đúng chỗ xong, rồi bà bưng ra một cái khay, bên trên có ít kẹo lạc gì đó, đặt lên bàn. Bế Tiểu Đoàn tử, ngồi ở bên cạnh nghe. "Cái gì cũng ăn được, trường của bọn cháu khác nhau, đều ổn cả."
Bình Luận (0)
Comment