Chương 152: Về Nhà (3)
Chương 152: Về Nhà (3)Chương 152: Về Nhà (3)
Trần Kiến Cường đứng dậy: "Cháu đi lấy ảnh."
"Cháu học trồng trọt, có thể xem giúp bác ít hoa màu không?" Bác cả Trần gật đầu với Trần Kiến Cường xong hỏi Trần Kiến Quân.
"Không phải, cháu học Lâm nghiệp, khác làm nông, giờ còn đang học lý luận."
"Vậy à
"Cháu nhớ mùa năm nay thôn mình thu hoạch tốt lắm mà?"
"Đúng vậy, chúng ta năm nay bội thu cây ăn quả. Theo cách cũ bán được giá, mấy năm nữa, khi những cây ăn quả mới trồng này lớn lên, còn có thể thu được nhiều hơn." Bây giờ họ đang trồng khá nhiều đào, những cây trông xen canh khác cũng không ít.
Tóm lại tiền bán được không hề nhỏ.
Trần Kiến Cường vào phòng tìm được ảnh: "Bác cả, bác hai, hai người xem, đây là ảnh bọn cháu chụp ở trường, đây là cổng trường cháu, này là trường anh cả, đây là Trường Thành, quảng trường, bác xem, chỗ này còn chụp được người nước ngoài, nói tiếng anh đó."
"Bác xem nào, vẻ ngoài khác hẳn chúng tần." Bác cả bác hai Trần đều sáp tới nhìn, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng nghển cổ ngó nhìn.
"Phải, tóc họ màu vàng, ảnh này là ảnh đen trắng, không nhìn ra, nhưng tóc vàng, màu mắt cũng khác, chúng ta mắt đen, người ta mắt xanh, da còn trắng hơn chúng ta nhiều, dáng dấp rất cao, bác xem cô gái này, cô ấy chỉ thấp hơn cháu một xíu thôi, bạn trai bên cạnh cô ấy còn cao hơn nữa”
"Đúng là cao thật..."
Chẳng bao lâu sau, Liễu Lan cũng dẫn con tới, bây giờ đã là buổi trưa, chả có việc gì phải làm, Liễu Lan cũng đang rảnh rỗi, bây giờ chỉ có mình cô ở nhà, lại đang mang thai, hai đứa con cũng nhỏ, hoàn toàn không làm đồng được.
"Anh cả, chị dâu, mọi người về rồi à, Tiểu Hân, Tiểu Hòa, chào bác cả, bác gái, chú và cô đi."
Tiểu Hân chào hỏi, em song sinh của bé là Tiểu Hòa cũng chào theo, sau đó được Hứa Hiểu cho kẹo.
Tiểu Đoàn tử nhảy xuống từ tay bà, tìm bạn chơi của mình: "Em gái."
"Đây là anh Đoàn tử của con, còn nhớ gì không?" Liễu Lan sờ đầu con gái hỏi.
Tiểu Hân gật đầu, chỉ vào cậu bé: "Anh trai."
Cô bé vẫn còn nhớ.
"Các con đi chơi đi, đừng chạy lung tung, chơi trong sân thôi, dẫn em trai đi cùng, biết chưa?"
"Vâng ạ.' Hai bé đáp một tiếng thật to, dẫn ba đứa em trai nhỏ hơn chạy ra ngoài.
Tiểu Hân vẫy cánh tay nhỏ bé: "Em dẫn anh đi xem đàn kiến, ngồi cạnh xem, rất nhiều, rất nhiều, nhưng vui lắm."
Sau đó, chụm đầu ngồi xổm ở góc sân đếm những con kiến, tạo ra thật nhiều chướng ngại vật cho chúng.
Trân Kiến Quân thấy cháu trai cháu gái mình cũng mũm mĩm trắng trẻo, hoàn toàn khác với mấy đứa trẻ suy dinh dưỡng, da vàng, gầy yếu ở những gia đình khác, quần áo trên người cũng rất ít mảnh vá, sạch sẽ gọn gàng.
Xem ra sống rất tốt, cũng phải, Trân Kiến Dân có công việc đàng hoàng, được tăng lương, hơn nữa thỉnh thoảng còn lén mang về ít đồ, có thu nhập khác, kiếm được nhiều, đương nhiên không tiếc chỉ tiền.
"Chú hai đâu?"
"Vẫn đang đi làm, nói phải chạy đường dài, chắc phải ngày mốt mới về." Trân Kiến Quân gật đầu.
Hứa Hiểu sờ bụng Liễu Lan, kéo qua một bên thủ thỉ: "Em được mấy tháng rồi?"
"Bốn tháng rồi, lần này có nhanh hơn."
Trần Lão Tam chỉ vào một bức ảnh: 'Ế, đây là đâu?"
Trân Kiến Quân nhìn bức ảnh đó: "Đó là cổng đại học thủ đô..."
Trần Kiến Quân tiếp tục nói những chuyện xảy ra ở thủ đô, mấy người nói cười rất rôm rả.
Cuộc sống ở thủ đô, nghe có vẻ rất đáng ngưỡng mộ.
"Các cháu ra ngoài đúng là học được nhiều thật, bác đi gần hết cuộc đời cũng chưa rời khỏi mảnh đất này." Bác cả Trần thở dài.
"Sẽ có cơ hội thôi, khi nào các bác rảnh thì lên thủ đô chơi rồi cùng nhau leo Vạn Lý Trường Thành, cả bác hai nữa, nếu rảnh thì báo trước cho cháu, đến ở nhà cháu, ít nhiều cũng có nhà để ở, không phải chen chúc trong nhà nghỉ."
"Được, bác cả sẽ ghi nhớ lời cháu, chưa đi xa thế bao giờ, nên rất muốn đi, có cơ hội thì nhất định sẽ đi thăm thú."
Mấy năm nữa, tiết kiệm được nhiều tiền rồi, cũng không phải không đi được, bác hai Trần cũng muốn, ông ấy cũng chưa đi bao giờ.
"Lão Tam, có phải năm sau chú định tới thủ đô không? Nếu là tôi thì tôi cũng đi, vất vả bao nhiêu năm nay, hưởng phúc con cháu thì sao? Người khác muốn được như vậy còn không được đây này."
Không ngờ lại nhắc tới chuyện này, Trần Kiến Quốc hơi ngạc nhiên, lôi cháu trai cưng của ba mẹ ra: "Phải đó, ba mẹ, đi cùng bọn con đi, giờ cháu của ba mẹ phải đi nhà trẻ rồi, ăn uống còn phải đến nhà bà ngoại, nếu ba mẹ đến, thì có hai người lo liệu, bà ngoại nó cũng có công việc, đâu thể phiền mãi được, ngại lắm."
"Phải đó, hơn nữa, ba mẹ ạ, ở đó có rất nhiều đồ ăn, nhưng khẩu vị không hợp, con nhớ tay nghề của hai người quá rồi." Trần Hướng Quyên cũng khuyên.
Trần Kiến Cường không chịu thua kém: "Đúng vậy, ba mẹ, con trai ba mẹ rất được yêu thích ở trường đó, rất nhiều bạn nữ có cảm tình với con, ba mẹ không lên kiểm tra con dâu tương lại sao?"