Chương 153: Về Nhà (4)
Chương 153: Về Nhà (4)Chương 153: Về Nhà (4)
Vì để họ đi cùng, mà cậu đã tự lấy mình làm trò đùa, nhưng da mặt vẫn chưa đủ dày, đã hơi đỏ mặt rồi.
Trần Kiến Quân suýt nữa bật cười, không ngờ Trần Kiến Cường còn khá liều đấy.
Nghe câu này của cậu, Lưu Điền Phương vừa tức vừa buồn cười: "Con ăn nói kiểu gì đấy? Nhiều bạn gái? Con không đi lung tung đấy chứ? Con đừng quên lưu manh cũng là tội đó nha."
"Con trai mẹ là người thế sao? Mẹ nói thế là không tin vào nhân phẩm của con trai mẹ rồi."
Tiểu Đoàn tử chạy từ ngoài vào, hỏi Hứa Hiểu: "Mẹ ơi, đồ chơi của con đâu? Con cho em trai em gái mượn chơi."
"Được, để mẹ lấy cho con."
Trân Kiến Quân vội vàng giữ lấy cậu bé: "Tiểu Đoàn tử, có muốn sau này ở cùng ông bà nội không?”
"Muốn!"
Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương nhìn cháu trai lớn, trái tim như sắp tan chảy, biểu cảm nhăn nhó lại dãn ra.
Hứa Hiểu lấy xe đồ chơi bảo bối cậu yêu thích từ trong phòng ra, đồ chơi yêu thích của Viên Viên Bàn Bàn cũng lấy ra, cặp búp bê giống hệt nhau, mặc đồ bộ đội, tay cầm súng, vô cùng oai phong.
"Các con nói đi là đi, thế mọi thứ ở nhà thì làm sao? Đến đó rồi ăn gì?" Trần Lão Tam buồn bực.
"Bốn người bọn con có tiên trợ cấp mà ba mẹ, ba mẹ lo cái gì?" Trần Kiến Cường không để tâm. "Con nói đơn giản thế, cái gì cũng cần đến tiền, đến khi đó ăn cơm rau cũng phải bỏ tiên mua."
"Trong nhà có mảnh đất có thể tự trồng."
"Trường đại học tháng nào cũng đưa tiền cho các con sao?" Bác hai Trần hơi khó tin, trường đại học tốt thế, lại còn tích được tiền? Về phần chuyện nhà ông không hỏi, bên nhà cháu dâu đã giúp quá nhiều rồi, tốt nhất không nên vạch vết sẹo của cháu trai ra.
"Đúng ạ-" Trần Kiến Cường gật đầu: "Trường anh Ái Đường học bây giờ thì sao ạ?"
Lên đại học thì không phải lo, được bố trí công việc, hàng tháng còn được nhận tiên và vé tàu, đủ để nuôi sống bản thân, bác hai Trần yên lòng.
"Bác cũng chẳng biết nó học hành cụ thể ra sao, bác hai của cháu ít học, nhưng nhìn nó thường hay cầm sách đến tìm bạn học thảo luận vấn đề, chắc cũng ổn, các cháu quay về mà rảnh thì bổ túc thêm giúp nó, căn bản nó không tốt bằng các cháu, nếu nó cũng có thể thi đến thủ đô, bác hai chái có chết cũng nhắm mắt."
"Nói cái gì xui xẻo thế hả, chắc chắn sẽ thi được." Trân Lão Tam phản bác.
Bác cả Trần cũng hơi ngưỡng mộ: "Các cháu tốt, không như nhà bác, chẳng có đứa nào học hành cả."
"Bác còn có cháu trai cháu gái, thêm mấy năm nữa, cháu gái bác cũng sẽ tốt như thế."
"Chẳng biết có kiên định như thế không, thành tích bây giờ, không xấu chẳng tốt, không biết nó học gì, nếu có tài thật, dù là cháu trai hay cháu gái, có đập nồi bán sắt* bác cũng nuôi."
* quyết hoàn thành bất chấp tốn kém.
Lúc Trân Hướng Quyên đi học đại học, không phải không có mấy lời ghen tức, bàn ra tán vào luôn bảo muốn tốt cho nhà người ta, con gái đọc sách nhiều thế cũng vô dụng, có người còn bảo con dâu nhà họ là số ít người đi học, thế này về sau đều là người nhà lão Trần.
Người nhà họ Trần mặc kệ họ.
Chuyện ghen tức ăn không ăn được nho thì bảo nho chua, rồi dăm ba cái lời vớ vẩn, vốn chẳng cần bận tâm làm gì.
Nói cả trưa, đến giờ, bác cả Trần cũng không thể ngồi nói chuyện tiếp nữa, giờ là lúc nông nhàn, nhưng cũng có việc phải làm, đội trưởng như bác đâu thể nhàn rỗi, bác hai Trân cũng có việc bận.
Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương vốn cũng có, nhưng hôm nay là ngày con trai con gái vê, nên xin nghỉ một ngày, không đi làm.
Bây giờ là đâu giờ chiêu, Trân Kiến Quân ăn hết những trứng gà rán đã mang theo lúc trên xe rồi, cũng không đói, bác cả Trần đi làm việc, mấy người Trần Kiến Quân cũng ngủ một giấc, cho đỡ mệt.
Họ đi ngủ rồi, Lưu Điền Phương bắt đầu thể hiện sở trường của mình, đi nấu bữa tối.
Nguyên liệu đã chuẩn bị từ tối qua rồi, vì bữa cơm này, bà đã lo liệu từ rất sớm, chắc chắn sẽ làm họ hài long.
Trân Kiến Dân còn về trước, đến phụ việc cùng.
Trần Hướng Hồng cũng bế con tới giúp một tay, Trân Kiến Quân nhìn cháu gái cháu trai hơn nửa năm không gặp, đút kẹo vào túi cho các bé.
Bây giờ Xuân Yên đã là cô bé tuổi teen rồi, có điều vẫn rất gầy, chắc không phải gầy do bị ngược đãi, mà là kiểu phát triển cơ thể, dáng người cô bé đã cao hơn rồi, ước chừng có thể cao hơn các bạn đồng trang lứa nửa cái đầu.
Hạ Yên cũng sắp mười tuổi rồi, cô nhóc rất giống Xuân Yên, nhìn một cái là biết chị em.
Hai chị em tuy gầy nhưng nhìn cũng bình thường, khó khăn lắm mới đẻ được Đông Chí lại khá gầy yếu, cơ thể thằng bé cũng tương đối kém, cứ thỉnh thoảng lại ốm vặt, vất vả nuôi lớn, hao tổn rất nhiều tâm trí, cũng vì lý do này, mấy người Trần Hướng Hồng không thể tiết kiệm tiên để xây nhà, cả nhà vẫn phải chen chúc trong một căn phòng dành cho những thanh niên có học.