Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 154 - Chương 154: Còn Có Ai? (1)

Chương 154: Còn Có Ai? (1) Chương 154: Còn Có Ai? (1)Chương 154: Còn Có Ai? (1)

Vịt quay rất nổi tiếng, giờ được thưởng thức món ngon hiếm có này thì rất quý trọng, bình thường thấy thịt đều sợ chậm một cái sẽ chẳng còn nữa, giờ cũng gắp nhanh như thế nhưng cho vào bát mình rồi thì sẽ nhai chậm lại, để mùi vị ấy đọng lại trong miệng lâu hơn nữa, rồi lâu thêm chút nữa.

Sau khi Trần Kiến Dân ăn được kha khá rồi thì nói chuyện, năm sau anh ta định cất nhà, xây một căn nhà ngói xanh, giống căn nhà này, anh ta có thêm ít tiền lương công nhân tạm thời đang gửi ngân hàng, mấy năm nay cũng dành dụm được tiền, cùng chút thu nhập ngoài, xây nhà ngôi nhà ngói xanh không thành vấn đề.

Đương nhiên là Trần Kiến Quân ủng hộ chuyện này rồi, có bản lĩnh đó, nâng cao chất lượng cuộc sống của mình, chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?

"Em định ở đâu?"

"Chỗ này của anh là móng nhà anh xin, em thì ở bên kia, em cũng chẳng muốn đổi nữa, xây ngay cạnh nhà cũ, cách chừng khoảng mười mấy mét, nhà cũ có thể để chứa đồ, cũng sẽ không lãng phí."

Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương đã biết chuyện này lâu rồi, giờ nghe cũng không bất ngờ nữa, Trần Kiến Quân hỏi Trân Kiến Dân: "Cần giúp gì không?”

Anh ta lắc đầu: "Không cần đâu, anh, em tự làm được, cũng chưa nhanh thế được, phải chờ mẹ lũ trẻ sinh xong, lũ trẻ cũng lớn hơn chút mới động thổ được, chắc phải mùa đông năm sau."

"Vậy thì còn nhiều thời gian, đừng lo, em có thể chuẩn bị vật liệu trước, lúc xây nhà này, cũng chuẩn bị vật liệu trước, thế mới không cập rập"

"Em biết, ba đã xem giúp em chút ít rồi, em thấy vật liệu phù hợp cũng sẽ mua về." Trân Hướng Hồng bế con trai Đông Chí: "Nếu em xây nhà, thì đừng khách khí với chị và anh rể, có chuyện gì thì cứ nói, chị em nghèo, nhưng vẫn có sức lực."

Chủ đề này có chút gượng gạo, Trân Kiến Dân liếc nhìn Trân Kiến Quân.

Lưu Điền Phương nói: "Chuyện ấy còn xa lắm, đến khi đó nhất định phải cần con giúp, đừng nói nữa, nào, nếm thử món này đi, trà hoa dưỡng sinh bạn Hướng Quyên tặng đấy, không biết mùi vị ra sao."

Lưu Điền Phương biết, thật ra con gái lớn không có ý xấu, chỉ than thở, nhiều anh chị em thế, rõ ràng chỉ có chị ta là sống khổ nhất.

Chị hai xấp xỉ tuổi chị ta gả cho một nhà ở thị trấn, bây giờ nghe nói công việc ở đó sắp có sự thay đổi, dưới gối có một trai hai gái, gia đình hòa thuận, con trai thứ ba là Trần Kiến Quân, lúc trước đến thị trấn có được công ăn việc làm ổn định, sau khi bỏ việc thì lại là một sinh viên đại học càng có triển vọng hơn, em dâu cũng là sinh viên đại học.

Đứa con thứ tư là Trần Kiến Dân, anh ta tiếp quản công việc của anh trai, có thực lực, giờ cũng đang sống khá dư dả, hai đứa con còn lại, lại gặp được dịp tốt, kỳ thi đại học vừa hay được tổ chức lại, bọn họ nghỉ học chưa bao lâu, vẫn còn nhớ kiến thức đã học được, chăm chỉ ôn cũng đã đỗ đạt, rời bỏ ruộng đất, về sau cũng là người thành phố danh giá, tính đi tính lại, chỉ có bà chị cả là chị ta là sống bết bát nhất.

Chị ta thở dài trong lòng, vậy thì sao chứ?

Hết thảy đều do bọn họ tự mình làm ra, không phải ba mẹ họ lót đường cho, là số cả rồi.

Ba mẹ họ, ngày đó đối xử với họ công bằng như nhau, bây giờ thế này, ai nói rõ được chứ.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Trần Kiến Dân đi làm, thuận đường đến nhà chị hai, đưa đặc sản họ mang từ thủ đô về cho chị. Nhà họ Trần cũng có khách khác tới chơi, người đầu tiên là Lý Lệ nhà hàng xóm, mẹ Tiểu Thạch Đầu bị bắt cóc lần trước.

Vì cũng có thân thích nên Trân Kiến Quân phải gọi chị ta một tiếng chị dâu.

"Chú Kiến Quân, hôm qua nghe thấy nhà chú có tiếng động, quả nhiên là các chú về rồi, trường cho nghỉ rồi hả?"

"Phải."

"Lúc nào các chú bắt đầu học lại?"

"Một tháng sau."

"Nghỉ lâu thế à, có phải giống tiểu học với trung học không?"

"Không khác lắm."

"Tốt quá, tôi nghe bảo Nhà nước còn phát tiền vé cho các chú hàng tháng, thật thế không?"

"Thật."

"Giỏi ghê, giỏi ghê, đứa nhà tôi vốn bảo học hay không học không quan trọng, nhưng giờ có đánh cũng phải đánh cho nó đi, học hành tốt biết bao, chỉ cần thi đỗ, Nhà nước bao cấp, ra trường sắp xếp công việc, đúng chứ?"

Nghe đến đây, Trân Kiến Quân liếc Tiểu Thạch Đầu sau lưng: "Bây giờ có đó, cháu nó học tiểu học phải không?"

"Phải, nói không muốn đi học, nhưng không đi thì sau này làm gì, đi học về sau còn có cơ hội thi đại học, bằng không lại giống ba mẹ nó, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vất vả cả đời, tốt nhất là thi đại học."

Trân Kiến Quân rất đồng ý, dù không thi đại học, về sau học nhiều biết nhiều, cũng sẽ không dễ bị lừa nữa, hiểu nhiều hơn, có bản lĩnh, suy cho cùng, xã hội này vẫn kính trọng những người học rộng hiểu nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment