Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 155 - Chương 155: Còn Có Ai? (2)

Chương 155: Còn Có Ai? (2) Chương 155: Còn Có Ai? (2)Chương 155: Còn Có Ai? (2)

"Bây giờ ai đến thôn chúng ta cải tạo cũng đều trở về cả rồi, những phân tử trí thức này, về rồi ai nấy cũng có công việc ổn định, không giống chúng ta."

"Quay về hết rồi sao?"

"Bây giờ chỉ còn lại một người, mấy ngày nữa cũng đi rồi, đợi sau khi bọn họ đi rồi, sẽ lại thành người hai thế giới với chúng ta, chắc về sau cũng chẳng gặp lại nữa."

Cái này là thật, ai cũng là người thân phận, nếu không phải vì phong trào lần này, cả đời cũng sẽ không qua lại, bây giờ, những ngã rẽ này phải trở vê con đường chính nên đi, họ như hai con đường song song, về sau chắc chắn sẽ không gặp lại.

Nhưng lời này của chị ta lại nhắc nhở anh, muốn hỏi chuyện về cái người tên Tôn Trọng Tài kia. Đây vẫn còn là một dấu chấm hỏi, chưa có đáp án.

Lý Lê là người đầu tiên đến nhà họ Trần, nhưng không phải người cuối cùng, những người khác cũng lục tục tới.

Không đến xem chuyện lạ, thì đến hỏi tình hình thủ đô, còn có người tới để hỏi mua tiền giấy.

Rất nhiều người không tin đại học tốt như thế thật, không cần tiên, ngược lại còn được trợ cấp, sau khi xác nhận từ chỗ Trần Kiến Quân xong, cả thôn càng thêm kiên quyết để con cái họ học hành cho tốt, có vài gia đình vốn hãng còn do dự có nên để con cái học tiếp hay không, có nên để chúng quay về làm việc kiếm công điểm, bây giờ thì khỏi cần nói nữa, nhất định phải nuôi chúng học tiếp, chỉ cần cố gắng thi đỗ đại học, tất cả đều được đền đáp.

Có những cô gái không muốn gả đi quá sớm, cũng tìm được con đường mới, học hành thật tốt, thi lên đại học, như Trần Hướng Quyên vậy, thế thì sẽ không bị ép lấy chồng nữa, bản thân còn có thể tiết kiệm phụ giúp gia đình. Trong thoáng chốc, bầu không khí học tập ở thôn Trần Ốc vô cùng sôi động.

Người đến xem chuyện lạ cũng nói một chuyện, Trân Kiến Quân nhân lúc không có ai, vào phòng Lưu Điền Phương, hỏi bà: "Mẹ, chuyện cái ông Tôn Trọng Tài kia là sao?"

Lưu Điền Phương đang vá quần áo nghe thế chợt ngừng lại, bà liếc nhìn Trân Kiến Quân: "Hỏi nhiều thế làm gì?"

"Có chuyện gì không thể nói cho con biết sao?"

Động tác của bà chậm rãi: "Cũng chẳng có gì không thể nói cho con chứ, mẹ đang không biết phải nói với con thế nào đây."

"Không sao mẹ cứ từ từ nói, con cũng đâu có gấp."

Bà lườm Trần Kiến Quân, đây là chuyện gấp với không gấp à?

"Ừm, là thế này, ngày xưa mẹ có quen ông ấy, có chút giao hảo, vừa đúng lúc ông ấy lại được điều vê đây, giúp được thì giúp, con cũng biết thành phần giai cấp của ông ta đó, không thể qua lại nhiều, đời con cháu các con thì không nói làm gì, đoán chừng giờ ông ta có thể quay về rồi, vì vậy mới tìm tới, con không cần để ý quá, có lẽ ông ấy cũng sợ liên lụy đến chúng ta, chắc về sau sẽ không tìm con nữa đâu, con yên tâm đi."

"Ý con không phải vậy, chúng ta từng chăm sóc ông ta? Sao lại thế? Lúc trước có giao hảo, giao hảo gì? Hay là chỉ quen biết thôi? Mẹ với ông ta quen biết thế nào?”

Thế này rất vô lý.

"Quen thì quen, con truy hỏi kỹ càng thế làm gì."

"Mẹ con chưa nói chăm sóc gì."

"Còn chăm sóc gì được nữa? Ở cái chỗ làng quê như chúng ta, con bảo chăm sóc gì, không đưa ít đồ ăn nước uống, thì còn chăm sóc gì nữa?" "Có phải bác cả cũng chăm sóc?"

Định kỳ những người đó phải tiến hành tự kiểm điểm, như phong trào này, lãnh đạo tốt có thể giảm tội cho những người đó, thôn họ yên bình chất phác, không có hành vi "thêm rau" quá đáng, cũng sẽ không vừa thấy họ là ném trứng thối, hắt phân hắt nước tiểu, đấm đá người ta để thể hiện sự tiến bộ của mình. Ở chỗ họ chỉ cần thể hiện sự ăn năn, hối lỗi của bản thân là được rồi, chỉ là hình thức thôi, quan trọng vẫn là ý nghĩa thật.

Nếu nói bác cả anh có ý muốn chăm sóc những người kia cũng dễ hiểu.

Lưu Điền Phương lườm anh, không bác bỏ, Trần Kiến Quân biết, ít nhiều gì cũng có, thế thì những người đó cảm ơn đâu có lạ gì, có rất nhiều người ở nông thôn đến hết đời, vì không chịu được rèn giũa cải tạo, vậy đã là bao dung rồi.

"Còn ai nữa? Quen biết hay từng giúp đỡ?"

"Có, Vương Đại Chùy là người ngày trước mẹ quen, con cũng không biết, khi họ ở đây cũng ít nhiều được chúng ta giúp đỡ."

Cái tên Vương Đại Chùy, Trân Kiến Quân ngẫm nghĩ, nhanh chóng ghép tên với mặt: "Mẹ nói cái người đi bộ đội, tay trái bị mất ba ngón kia phải không?"

"Phải, chính là ông ấy, giờ ông ấy được phục chức rồi."

Phục chức, anh nghĩ cơ thể của ông ấy, hình như vốn vì bị thương nên lùi về tuyến sau, giờ quay lại cũng là đương nhiên, hơn nữa tuy tóc bạc da mồi, nhưng thực tế, chắc ông ấy vẫn chưa đến tuổi về hưu, cũng có nghĩa là, còn có thể trở lại cương vị công tác cống hiến mấy năm rồi nghỉ.
Bình Luận (0)
Comment