Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 157 - Chương 157: Lên Đường (1)

Chương 157: Lên Đường (1) Chương 157: Lên Đường (1)Chương 157: Lên Đường (1)

Trần Ái Đảng vốn đang ở thành phố, anh vẫn làm công nhân tạm thời, nhưng bây giờ anh đã nghỉ việc và đưa con gái vê nhà để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học trong nửa năm nữa. Quyết tâm rất mạnh mẽ.

"Nhìn xem, đây là con chim, tôi vừa trèo lên cây để đào nó ra!" Tiểu Đoàn tử tự hào khoe với các cậu em thành quả của mình.

Con chim có cái miệng lớn để kiếm ăn. Khi Trân Kiến Quân đi xe đạp từ trên huyện về đã thấy cậu bé đang chạy đi chơi với mấy đứa bé lớn hơn, bộ dạng ngông nghênh như không sợ trời đất. Khó khăn lắm da dẻ mới trắng hơn một chút, bây giờ lại đen trở lại, hơn nữa chạy đi chơi khắp thon mà không để ý, làm bẩn hết quần áo, giày dép.

Thế nhưng nhìn như vậy lại có sức sống hơn, ở thành phố không có nhiều trò chơi như vậy, trở về quê, đất đai rộng rãi, trẻ con cũng có thể đi chơi nhiều hơn.

"Bal" Tiểu Đoàn tử tròn mắt nhìn thấy anh, lập tức lon ton chạy tới.

Tiểu Đoàn tử lại nhìn ra phía sau, thấy anh đang đeo một cái sọt trên lưng, mừng rỡ hỏi: "Ba, ba mang gì về vậy?"

"Về nhà sẽ cho con xem, bây giờ về trước đã." Trần Kiến Quân nhìn một vòng, xung quanh đều là mấy đứa trẻ con, xua tay nói: "Vào nhà chú đi, chú cho mấy đứa kẹo."

Mấy đứa bé chơi ở đây đều là bà con lối xóm chứ không phải người ngoài.

"Được ăn kẹo rồi!" Từ Cùng cũng vui mừng, lon ton chạy theo.

Lần trước ở nhà cô chú được cho nhiều kẹo, ăn còn chưa hết! Bây giờ có nhiều kẹo hơn để lấy!

Lưu Điền Phương đang bận rộn làm vườn, sau đó nghe thấy tiếng hò reo của đám trẻ con đang vọng lại: "Bà ngoại. 'Bà Ba." "Trước tiên chờ chú thu dọn đồ đạc, đừng lo lắng, ai cũng đều có phần." Trần Kiến Quân nói.

Anh thu dọn đồ đạc trên xe, mang vào phòng bếp, sau đó lấy từ trong giỏ ra một gói kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, chia cho mỗi đứa bé hai viên.

Lưu Điền Phương đi vào nhà bếp, cởi túi ra. Bên trong có hai con gà, hai con vịt, một túi nấm đông cô và măng. Giỏ thứ hai có rất nhiều thứ, có các loại đồ Tết, bánh kẹo và đồ ăn nhẹ.

Thấy lũ trẻ bên ngoài đều đã có mặt, bà đi vòng lại, tránh chúng rồi mang vào nhà. Nếu để lũ trẻ nhìn thấy nó, có khi bánh kẹo sẽ hết sạch trước khi đến Tết mất. Không thể ăn hết được, phải để dành đến Tết mới ăn.

"Kẹo này ngon quát Còn ngon hơn lần trước nữa!" Từ Cùng hài lòng cầm lấy viên kẹo rồi thổi ra thành một quả bóng, trông chẳng khác gì một chú chuột hamster nhỏ.

"Đây là kẹo mềm, làm bằng sữa bò. Lần trước là kẹo hoa quả cứng. Kẹo sữa này rất đắt đó."

Tiểu Đoàn Tử cũng rất thích loại kẹo này. Cậu bé sắp thay răng rồi, không thể ăn kẹo thường xuyên, mỗi ngày chỉ được ăn một số lượng có hạn thôi.

"Nào, mấy đứa dẫn nhau đi chơi đi, Tiểu Đoàn tử, đưa hai em ra ngoài đi." Trần Kiến Quân nhìn Tiểu Đoàn Tử nói.

"Vâng ạ, con sẽ dẫn mấy em đi chơi!.' cậu bé quay sang nói với ba.

Nhìn thấy một đám trẻ con khác chạy ra, Trân Kiến Quân bật cười, trẻ con thật tràn đầy năng lượng.

Lưu Điền Phương quay sang hỏi Trần Kiến Quân: "Con mua những thứ này ở đâu vậy?."

Đây đều là đồ từ trong nông trường của anh, nhưng anh không dám nói thật, vì vậy chỉ đáp: "Dù sao con cũng mua rồi, có chuyện gì vậy?" "Mấy đồ này trông rất ngon, chắc là được nuôi nấng rất tốt."

Trần Kiến Quân cười, đó là điều đương nhiên, mỗi tháng thức ăn chăn nuôi cũng không ít.

"Mẹ còn có hai con gà mái ở nhà, nếu bây giờ theo con đến kinh đô, gà ở nhà phải làm sao đây ?" Lưu Điền Phương lo lắng nói.

"Mấy con gà thôi mà làm mẹ lo lắng vậy sao?" Trần Kiến Quân đưa ra hai lựa chọn: "Hoặc là thịt luôn để ăn, hoặc là cho em con nuôi đi."

Bây giờ vẫn còn hạn chế việc mỗi nhà nuôi bao nhiêu con gà, nếu có nhiều thì ăn hoặc bán, nhưng bây giờ Liễu Lan đang mang thai, giết nhiều lắm là hai con gà để bồi bổ thân thể là được, đi mua còn chưa chắc sẽ mua được.

Lưu Điền Phương nhìn anh cười, nhưng không có trả lời, bà tiếc gì hai con gà mái chứ? Mặc dù quả thực có chút miễn cưỡng, nhưng chủ yếu bà muốn xem con trai mình sẽ làm gì.

Bây giờ đã có câu trả lời muốn nghe, bà vui vẻ bắt đầu đun nước "Hôm nay ăn canh cá hay cá kho?" Lưu Điền Phương hỏi.

"Kho đi ạ, lần trước con mang về bao nhiêu con cá?" Trần Kiến Quân nói."Có còn đâu, đợi một thời gian nữa trong thôn sẽ đi đánh cá, đến lúc đó sẽ phân chia cá cho các hộ dân, để ăn Tết còn có mà ăn.

Đến thời điểm câu cá, Trần Kiến Quân một lần nữa hưởng ứng lời kêu gọi, trở thành một trong những quân chủ lực. Anh không bắt cá ở hồ nước mà bắt trong lòng sông, bắt ở lòng sông thì sẽ thu được cá lớn hơn.

Tết đến càng gần, không khí Tết trong thôn càng nhộn nhịp, ai cũng tươi cười hớn hở, thời buổi bây giờ càng ngày càng tốt, nhìn phản ứng của mấy đứa trẻ là rõ nhất, trong nhà có đồ ăn gì mấy đứa nhỏ cũng có phần.
Bình Luận (0)
Comment