Chương 158: Lên Đường (2)
Chương 158: Lên Đường (2)Chương 158: Lên Đường (2)
Người lớn mua quà sẽ ưu tiên mua cho mấy đứa trẻ, bọn trẻ lại câm đi chạy khoe khắp làng, gặp bạn bè sẽ hỏi: "Hôm nay nhà cậu ăn gì, nhà mình hôm nay có..."
Bọn trẻ vui vẻ như vậy, người lớn cũng thấy yên tâm.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, Lưu Điền Phương đã lặng lẽ thu dọn đồ đạc,
Trần Kiến Quân và mọi người đều rất vui, Trần Hướng Quyên cũng rất vui mừng, khi mẹ nói nên mang gì, cô ấy đã thu dọn xong, không cần nghĩ xem nên mang gì hay không mà mang hết.
Đến lúc thu dọn, Lưu Điền Phương mới phát hiện cái gì cũng không bỏ được, cái gì cũng thấy rất cần thiết, phải mang đi, nhưng rõ ràng không thể mang đi nhiều như vậy, vì thế bà liền cất vào cái rương chống muỗi ở trong phòng, đóng lại.
Trần Lão Tam cũng đẩy nhanh việc chuẩn bị vật liệu xây dựng cho con trai. Mặc dù lúc con trai xây dựng ông nhất định sẽ trở về, nhưng có một số thứ phải chuẩn bị trước, còn một số việc ông không kịp chuẩn bị sẽ nhờ bác cả và bác hai trông chừng giúp.
Năm nay là năm có nhiều chuyện đáng vui mừng nhưng cũng là năm rất bận rộn, bây giờ chuẩn bị dọn ra ở riêng thì đương nhiên phải báo cho người thân, bạn bè biết, nói cho từng người một.
Trân Hướng Hồng và Trần Hướng Hoa rất luyến tiếc, nếu dọn đi rồi, sẽ không dễ dàng gặp mặt nhau nữa, cha mẹ đi đến kinh đô cũng không thể lúc nào cũng về nhà được, nếu muốn về cũng mất nhiều tiền vé, có khi một năm cũng gặp nhau có vài lân. Không như bây giờ, khi nhớ bố mẹ, anh em, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy họ.
Nghĩ vậy, Trân Hướng Hồng và Trần Hướng Hoa thường xuyên chạy về nhà bố mẹ đẻ chơi. Lưu Điền Phương đã bí mật đưa cho Trân Hướng Hồng 50 tệ, nói với cô ấy nếu có thể hãy mua một gian phòng mới nữa mà ở.
Một gia đình năm người sống trong một phòng thực sự đông đúc. Trần Kiến Quân cũng mới nhận món nợ do anh rể mượn trước khi sinh con, mấy năm sau mới trả hết, đưa cho Trân Hướng Hồng trả theo con số trên giấy vay nợ. Số tiền này là đủ mua hai gian nhà rồi.
Xét cho cùng, ngôi nhà của thanh niên tri thức kia đã lỗi thời, và giá cả không cao bằng những ngôi nhà mới.
Dù sao đây cũng là chị cả của anh, khi còn bé chị cả là người vất vả nhất, chính chị là người giúp cha mẹ chăm sóc mấy đứa em, lúc đó kinh tế còn khó khăn hơn bây giờ rất nhiều. Tình cảm của anh với chị cả nhất định không sâu đậm như ban đầu, nhưng nếu có khả năng, anh cũng không ngại giúp một tay.
Anh có thể ăn mì trắng và thịt mà không phải lo nghĩ, nhưng chị cả của anh lại chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ dám ăn mấy món đơn giản, anh nhìn cũng rất thương.
Bác cả Trần và bác hai Trần đã chuẩn bị tâm lý, họ biết gia đình lão Tam sẽ đi theo con trai cả, theo phong tục ở đây thì con trai cả sẽ nuôi dưỡng cha mẹ, hiện giờ cháu trai cả của hai ông đã thành đạt như vậy, về sau tốt nghiệp xong cũng sẽ trở lại thành phố, đưa ba mẹ đến ở cùng cũng không có gì lạ.
Dù chưa tốt nghiệp nhưng nhà họ có 4 người đang hưởng trợ cấp, ở đó vẫn có con dâu, có thể lo cho họ bất cứ lúc nào.
Có không ít người đều hâm mộ Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương vì về sau có thể hưởng phước đức của con cái như vậy.
Dù đã xếp gọn nhất có thể nhưng hành lí vẫn rất công kềnh, vác theo hành lí, mọi người đi xe lửa về kinh đô.
Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương đều có chút kích động, ôm chặt cháu trai nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ xe, chìm vào suy nghĩ của chính mình. Trân Kiến Quân nghĩ rằng cha mẹ đang lưu luyến quê nhà, suy nghĩ một chút rồi an ủi họ: "Ba, mẹ, đến lúc đó nếu hai người nhớ nhà có thể mua phiếu xe trở về, không cần luyến tiếc. Hơn nữa chúng ta có thể thường xuyên viết thư về, ở nhà nếu có việc gấp cũng sẽ gửi đến cho chúng ta ngay."
Trân Lão Tam phục hồi tinh thần, nhìn con trai rồi cười nói: "Ba biết rồi."
Căn nhà của họ không nhỏ, phòng và giường ngủ của Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam đã được chuẩn bị từ trước, tất cả đồ dùng cũng đều đầy đủ.
Chu Phép nhận được tin, tính toán thời gian đến ga tàu hỏa chờ mọi người, ở dòng người đông đúc đã tìm thấy họ. Không chậm trễ quá nhiều, hai người ngay lập tức bước vào xe.
Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương tuổi cũng đã cao, đã tính rằng có hai giường ngủ, họ có thể nằm nghỉ ngơi, hai người vì mệt nên cũng ngủ mất ngay, nhìn thấy cháu trai cũng không có sức dậy chơi cùng nữa.
Chu Phép tiến vào nói với hai người: "Cô chú nghỉ ngơi thật tốt nhé, lân sau chúng ta sẽ cùng ngồi buôn chuyện. Vốn dĩ ba mẹ cháu muốn đến đây, nhưng hai người họ lại đang ở nhà cô, mấy ngày sau mới về được."
"Được thôi, lần sau ta sẽ đến chơi với hai người họ" Lưu Điền Phương nói.