Chương 159: Ảo Giác (1)
Chương 159: Ảo Giác (1)Chương 159: Ảo Giác (1)
Chu Phép không quấy rây hai người nghỉ ngơi nữa, anh đưa họ về tới cửa, giúp mang hành lý vào nhà rồi trở về.
Lưu Điền Phương ngay lập tức vào giường nằm ngủ một giấc, chờ đến khi tỉnh ngủ mới lấy lại được tinh thần.
Trân Kiến Quân cũng nằm nghỉ một lúc. Tuy anh trẻ tuổi, khỏe mạnh nhưng ngồi xe lửa mấy ngày cũng thấy rất mệt.
Đến lúc bớt mệt, tinh thân sảng khoái hơn mới đứng lên dọn đẹp lại nhà.
Ngôi nhà đã một tháng không có người ở nhưng lại không có nhiều bụi bẩn, chắc chắn là có người đã đến dọn dẹp.
Anh suy nghĩ một chút, khả năng là người của Nhạc gia đã đến đây quét tước.
Anh nhìn đồng hồ, đã là hơn ba giờ chiều, buổi trưa anh mới ăn trứng và bánh mì, bây giờ đã rất đói bụng. Anh lấy trong tủ bếp ra một gói mì sợi, bỏ thêm vài miếng đậu phụ, nấu thành một bát mì thơm ngon.
Nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, Hứa Hiểu và Trấn Kiến Cường cũng đi tới, trong bếp có thêm hai người.
Sau khi Trần Kiến Quân ăn xong, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng đã dậy. Hứa Hiểu đi ra ngoài, nói: "Trước tiên chúng ta dọn dẹp sạch sẽ đã. Giờ em sẽ đi mua một số thứ."
Trân Kiến Quân nhìn quanh, thấy trong phòng bếp có một cái túi trước nay không có, anh cởi ra xem, thấy bên trong là cải thảo tươi cùng khoai tây của anh rể gửi đến, anh nhớ kĩ ý tốt của anh ấy.
"Anh đi ra ngoài xem với mua một chút đồ ăn về đi" Hứa Hiểu dặn dò Trần Kiến Quân.
Thức ăn ban đầu vẫn còn, nhưng không nhiều lắm. Trân Kiến Quân gật đầu, ngoài thức ăn, anh còn phải mua ít củi đun bếp, còn cả gà, vịt vê nữa. Khi anh đi ra ngoài mua đồ ăn, Trần Kiến Cường đã dẫn Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương đi nhận phòng, chỉ cho họ về vị trí của phòng và giới thiệu vê đồ dùng trong phòng.
Sau khi nhận phòng xong, hai ông bà bắt đầu đem hành lí ra xếp. Vì đã tính toán ở đây lâu dài nên hai người mang theo rất nhiều đồ, thu xếp từng thứ cũng mất rất nhiều thời gian.
Trần Kiến Quân đi một lúc sau đó trở về trên chiếc xe đạp đã cũ, hơn nữa còn lỉnh kỉnh nhiều đồ, đằng sau treo một bao tải to, trong bao là các loại lương thực anh mua từ hợp tác xã mua bán.
Phía trước xe có treo một cái lông, bên trong có 6 con gà con và 4 con vịt lớn hơn một chút.
Thấy anh đi xe đạp về, Hứa Hiểu ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Anh lấy xe này ở đâu vậy?.'
Ở nhà mẹ đẻ cô cũng có xe đạp, không chỉ một mà hai chiếc, hai người giờ nếu muốn đi cũng có thể đi mượn, nhưng cái xe này... nhìn thấy hơi cũ một chút.
Trân Kiến Quân nhìn cô cười, trả lời: "Đây là xe anh mới mua. Tuy hơi cũ nhưng vẫn có thể sử dụng, lại rất tiện lợi, không cần phải có phiếu nữa."
Thực ra anh mua nó từ những cửa hàng đặc biệt trong trung tâm mua sắm ở nông trường. Lúc anh đi mua đồ, liền nghĩ nếu có xe đạp sẽ tiện hơn rất nhiều, liền muốn đi mua một chiếc.
Anh chỉ còn một vài phiếu, định đi hỏi một chút thì chợt nhớ tới ở thương thành khả năng sẽ có, nên đến đó luôn, kết quả liền thấy một chiếc xe đạp còn mới một nửa.
Vốn dĩ anh cũng không cần chiếc xe phải quá đẹp, khiến mọi người ghen tị, thời điểm này không phải là thời điểm mà anh có thể khoe khoang. Chiếc xe này vừa hay lại đúng ý anh. Trân Kiến Quân dạo quanh chiếc xe, ra vẻ tiếc nuối nói: "Xe của nhà ai mà cũ kĩ thế này rồi vậy."
Ở thời đại này, một chiếc xe đạp cũng đã tương đương với con xe BMW thời đại sau rồi, rất quý giá.
Ở thời này, kể cả có nhiều tiền đến đâu mà không có phiếu cũng sẽ không mua được, ai có trong tay đều coi nó là bảo bối, gặp đoạn đường gập ghềnh khó đi còn bước xuống nhấc xe qua, sợ xe bị xây xát.
Nhìn chiếc xe này có vẻ lại không được nâng niu như vậy.
Trần Lão Tam cũng tiến đến, sờ lên những vết xước trên chiếc xe, vừa sờ vừa nói: "Đúng là không biết giữ gìn, dùng không cẩn thận chút nào."
Trân Kiến Quân cởi bao tải ở phía sau đặt xuống đất, nhìn Lưu Điền Phương hỏi: "Mẹ, mẹ cần mua gì nữa không? Để con đưa mẹ đến hợp tác xã mua bán gần đây mua."
"Được đó." Lưu Điền Phương cởi bỏ tạp dề, từ phòng bếp đi ra.
Trân Kiến Quân cũng quay sang hỏi Trần Lão Tam: "Ba, ba có muốn đi không? Đi để làm quen với nơi này luôn."
Trần Lão Tam nghe xong thì xua xua tay: "Để lần sau đi, bây giờ ba vào thu dọn đồ đạc cho xong đã, về sau có rất nhiều cơ hội mà."
"Vâng ạ." Trần Kiến Quân nghe thấy ông trả lời cũng không cố chấp mà đồng ý ngay.
Lưu Điền Phương ngồi lên yên sau xe đạp, hai người cùng nhau đi ra khỏi con hẻm, Trần Kiến Quân đưa bà đi quanh một vòng, dừng lại ở cửa nhà họ Nhạc, sau đó đi đến hợp tác xã mua bán.