Chương 160: Ảo Giác (2)
Chương 160: Ảo Giác (2)Chương 160: Ảo Giác (2)
Nhà họ rất gần với hợp tác xã mua bán, xe đạp đi chỉ năm phút là đến, nó lớn hơn huyện ly ở quê và có đủ mọi thứ.
"Con vừa mua cái gì vậy?" Lưu Điền Phương hỏi anh.
"Một chút lương thực thôi ạ, còn có gà và vịt nữa." Trần Kiến Quân đáp.
Lưu Điền Phương đã vào bếp nhìn qua rồi, bọn họ từng tổ chức tiệc tùng, tất cả cũng khá đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu một vài loại gia vị thôi.
"Mua thêm mấy cái bát đi, không đủ dùng đâu." Bây giờ ở nhà chỉ có mười cái bát, mà gia đình đã có đến 8 người, chưa kể nếu có khách thì hai cái còn lại cũng không đủ dùng."
"Ở nhà cũng sắp hết muối rồi, ở đây còn có cả trứng bắc thảo nữa, mua một ít đi... Mỗi thứ mua một chút, sau đó bỏ hết vào một túi to mang về.
Ở nhà, Trần Lão Tam đã làm một cái chuồng gà đơn giản, đặt mấy con gà con và vịt vào đó.
Lưu Điền Phương vừa về đến nhà đã vào phòng ngay, lấy trong túi xách ra hai chiếc khóa, cất sang một bên, ổ khóa ở nhà cũng không mang theo, ở đây nếu muốn có khóa phải đi mua, bà vừa đến hợp tác xã mua bán cũng là vì muốn mua mấy cái khóa này.
Trần Hướng Quyên thấy bà cũng đi theo vào, Lưu Điền Phương nhìn Hứa Hiểu và Trân Hướng Quyên, vui vẻ khen: "Nhà sạch sẽ gọn gàng như vậy là nhờ hai chị em dâu con thu dọn phải không?”
Trân Hướng Quyên cười lớn, không hề khiêm tốn nói: "Đúng đó mẹ, lúc đó con và chị dâu phải chạy đi dọn đến mức chân như sắp gãy ra, mỗi một chỉ tiết trong nhà đều được con và chị ấy tỉ mỉ quyết định. Mẹ không biết đâu, lúc đó anh hai rất lười, không giúp đỡ bọn con chút nào." Trân Kiến Quân nghe thấy, liền nói: "Đó không phải là vì anh tin tưởng anh tin tưởng mắt nhìn của hai người bọn em sao? Sự thật chứng minh anh thật sự rất có tầm nhìn mới nhìn người được như vậy."
"Phải rồi, anh đúng là người có tâm nhìn. Khi đó bọn em vất vả sắp xếp như vậy mà mấy ngày anh mới đến xem một lần."
"Nhưng mà thật sự không cần anh phải đến, người làm anh thuê cũng làm rất tốt, rất thành thật."
Trân Kiến Cường đứng ra phát biểu: " Anh à, tuy anh không có đến nhưng ngày nào em và em gái cũng đến đó, có bọn em ở đó, họ tất nhiên sẽ làm tốt rồi."
"Được rồi, các em đều là những công thần lớn, hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu để cảm tạ, được không?" Trân Kiến Quốc nói.
Lưu Điền Phương nhớ tới miếng thịt mới mua, nói: "Thịt còn ít lắm, sợ rằng sẽ không đủ"
Nghe vậy, Trân Kiến Quốc liền nói: " Vậy coi như hôm nay anh nợ, ngày khác sẽ mua thêm thật nhiều thịt, làm một nồi thịt kho tàu to, cho mấy đứa ăn đến ngán mới thôi."
"Ăn đến ngán sao? Anh à, anh đừng nói suông nữa, ăn đến ngấy được sao, em còn chưa bao giờ được ăn thịt nhiều đến ngấy đó, anh có đủ phiếu để mua nhiều vậy không?" nghĩ đến hương vị của món thịt kho tàu, Trần Hướng Quyên không kìm được nước miếng, liền nói.
Trân Kiến Quân nhìn cô một cái: "Đừng coi thường anh, em cứ chờ xem."
"Em đang chờ này, em cực kì mong chời" Trân Hướng Quyên đáp lại ngay.
Hứa Hiểu ở bên cạnh cười nhạo: "Hai anh em nên dừng được rồi đó."
Tiểu Đoàn tử chạy xuống giường, quần áo cũng chưa chỉnh tề, Hứa Hiểu nhanh chóng tiến lên giúp cậu bé mặc quần áo: "Sao không gọi mẹ? Trời lạnh như này còn chạy xuống đây?." Nói xong, cô đưa thằng bé lên phòng mặc quần áo. Một lúc sau, Viên Viên và Bàn Bàn cũng thức giấc, chúng kêu đói, nói: "Mẹ, con đói bụng rồi, mẹ có gì ăn không?."
Hứa Hiểu vào phòng lấy ra một túi sữa bột, vừa pha vừa nói: "Mẹ pha sữa bột cho con uống lót bụng trước rồi lát ăn cơm sau."
"Vâng ạ.' hai đứa bé kêu lên.
Có sữa bột, hai đứa nhỏ háo hức uống, Tiểu Đoàn Tử trông thấy cũng nói: "Con cũng đói."
"Được, được, con cũng đói, để mẹ pha cho con uống."
Thấy cháu trai kêu đói, Lưu Điền Phương vội vàng vào bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Khi đang nấu ăn, bà nhìn giàn thiêu, cũng không có nhiều suy nghĩ, sau đó thấy Trân Kiến Quân nhấc một đống hang từ bên ngoài vào, liền hỏi: "Con mua cái này từ đâu vậy?" Thật đúng lúc.
"Ngẫu nhiên mua được thôi ạ."
Lúc này trong thành phố đã có đèn điện, ở đây bật đèn sáng choang, trong thôn vân thắp đèn dầu, đèn điện tuy rằng sẽ tiêu tốn điện, nhưng làm cho mọi vật rõ như ban ngày, kể cả có gió thì đèn cũng không tắt, ánh sáng cũng không ổn định, đèn điện luôn ổn định phát ra ánh sáng không đổi, mang lại ánh sáng cho tất cả mọi vật.
Lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, Trần Kiến Cường và Trân Hướng Quyên vẫn còn rất ngạc nhiên.
Bữa tối rất phong phú, Lưu Điền Phương và con dâu làm việc trong bếp cả tiếng đồng hồ, xào khoai tây chua cay với thịt băm, canh xương củ cải, bắp cải xào dầu, lát thịt lợn xào măng đông, thịt xông khói, và một đĩa nhỏ củ cải muối. Sáu món ăn cùng sáu cái lông hấp.