Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 161 - Chương 161: Ảo Giác (3)

Chương 161: Ảo Giác (3) Chương 161: Ảo Giác (3)Chương 161: Ảo Giác (3)

Thấy không có trứng hấp mà mình thích ăn, Tiểu Đoàn Tử hỏi bà nội: "Bà ơi, bà có làm trứng hấp không?"

"Hôm nay bà quên mất, mai bà làm cho cháu, rồi thêm cả tôm đã bóc vỏ, được không?" Lưu Điền Phương trả lời cậu bé.

"Vâng ạ, cháu rất thích ăn trứng hấp, mềm mềm và rất ngon."

Viên Viên và Bàn Bàn bên cạnh cũng cùng giơ tay lên: “Bọn con nữa, bọn con cũng thích ăn thịt!"

"Được, được, thích thì phải ăn nhiêu một chút." Lưu Điền Phương nói.

Sau đó bà không ngừng gắp đồ ăn cho ba anh em nhỏ, Trần Kiến Quân vừa nhìn đã phải ngăn lại: "Được rồi mẹ, đủ rồi, mẹ đừng cho chúng nhiều quá, chúng không ăn hết được đâu."

Tiểu Đoàn Tử lại liên tiếp gật đầu, nghiêm túc nhìn số thịt trong bát mình rồi nói: "Con sẽ ăn hết được."

Trần Kiến Quân liếc thằng bé một cái, nói: "Tiểu Đoàn Tử, con có biết khiêm nhường là gì không?”

Cậu bé lắc đầu, trả lời cha: "Con không biết."

Nghe vậy, Trần Kiến Quân liền nói: "Bà đã lớn tuổi như vậy, mà con lại còn rất nhỏ, con phải biết nhường bà chứ. Con cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ không được dạy qua hay sao, chẳng phải ba đã dạy con rồi sao."

Anh biết Lưu Điền Phương thương cháu nên mới làm vậy, nhưng anh vẫn phải dạy dỗ lại thằng bé.

Tiểu Đoàn Tử nghe xong, bất đắc dĩ nhìn thịt trong bát, sau đó xúc một thìa thịt đưa cho Lưu Điền Phương: "Bà nội, cháu ăn đủ rồi, bà cũng ăn đi, rất ngon đói" "Ôi, cho bà nội sao? Đúng là đứa bé hiếu thảo. Ở bát bà cũng có rồi, cháu cứ ăn phần mình đi." Lưu Điền Phương âu yếm nhìn cháu trai nói.

Lưu Điền Phương rất thích nhìn con cháu ăn uống ngon lành như vậy. Trần Kiến Cường và Trân Hướng Quyên liếc sang bên đây một cái rồi tiếp tục ăn.

Kể từ khi họ trở thành chú và cô, địa vị của họ trong nhà rõ ràng là giảm sút.

Trân Kiến Quân: "... Mẹ, con mua thịt không phải để nhìn mẹ như vậy, mẹ có hiểu không?

Sau bữa tối, Trần Kiến Quân đến phòng của Lưu Điền Phương, đưa cho bà 50 đồng bạc tiền chỉ tiêu mỗi tháng, nửa năm là 300 đồng bạc.

Lưu Điền Phương cũng không từ chối, chỉ đem vào tủ cất rồi khóa lại.'Nếu không đủ tiền, mẹ nhớ nói cho con biết." "Được rồi, khi nào thì Tiểu Đoàn tử bắt đầu nhập học?”

"Cùng ngày với con thôi."

"Con định làm gì với Tiểu Đoàn tử? Không cho nó đi nhà giữ trẻ sao"

"Con không nghĩ vậy. Bây giờ, đến lớp mẫu giáo cũng chỉ để chơi, thằng bé cũng không học được gì, không bằng cho thằng bé ở nhà, sau đó chúng ta tự dạy dỗ thằng bé"

"Mẹ cũng nghĩ như vậy, mẹ tuy không biết mấy thứ quá xa vời nhưng mấy thứ cơ bản cũng dạy được, trước kia các con đều là do mẹ dạy dỗ cả."

Nghe đến đây, Trần Kiến Quân cảm thấy có điều gì đó không đúng, anh nói: "Mẹ giỏi lắm, hiểu biết rất nhiều, nhiều lúc con thấy cô giáo còn không hiểu biết bằng mẹ đó."

Lưu Điền Phương phì cười: "Chỉ được cái lẻo mép, giáo viên nhất định phải hiểu biết nhiều hơn mẹ rồi."

Cứ cách vài ngày, Trân Kiến Quân lại lấy một nửa số thịt lợn từ nông trường, tách thành từng dải to, đợi đến tâm chiều tối mới mang đi bán. Anh cố tình thay quần áo, đội mũ, nhìn y hệt như người mới đi mổ heo mang ra bán, sẽ khiến khách hàng chú ý một chút, tiến vào mua.

Sau khi ra giá, nếu khách ưng, trả tiền xong, anh sẽ di chuyển đến nới khác để bán tiếp ngay.

Thịt luôn trong tình trạng khan hiếm, từ lúc anh ra bán thì thịt mỡ là loại thịt được khách ưa chuộng, mua nhiều nhất, dù giá cả có đắt đỏ hơn các loại khác một chút nhưng nhiều người vẫn mua mà không hề do dự.

Chẳng mấy mà bán hết, anh lại len vào một con hẻm nhỏ, sau khi ra ngoài thì đeo một cái sọt trên lưng, bên trong sọt còn có một quả bí đao to.

Thực ra quả bí đao này bên trong là rỗng ruột, bên trong chứa đầy thịt lợn, nặng khoảng chục cân. Có thịt nạc mà anh ấy thích, có mỡ và bụng lợn mà người nhà thích.

"Anh, anh giỏi thật đó, mua được nhiều thịt như vậy sao. Không phải đã hết phiếu thịt rồi sao?" Trần Kiến Cường nhìn thấy số thịt lớn vậy thì kinh ngạc hỏi.

Hai mắt Trân Hướng Quyên thì sáng lên, nói: "Anh, lần này có khi sẽ biết cảm giác ăn thịt đến ngán là gì rồi."

Lưu Điền Phương hơi tức giận, trong lòng có chút ghét bỏ, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười mâu thuẫn, tươi cười nói: "Con cứ ăn đi, ăn nhiều vào, con gái lớn như vậy, nói ra cũng không sợ người ta chê cười."

Tiểu Đoàn Tử đi tới ôm lấy đùi bà nội, chớp chớp đôi mắt to tỏ vẻ đáng yêu: "Bà ơi, tối nay ăn thịt đi!"

"Được rồi, hôm nay chúng ta ăn thịt, nay có nhiều như vậy, có thể làm được vài món."

"Mẹ, con muốn thử cảm giác ăn thịt đến ngán là như thế nào?" Trân Kiến Cường háo hức nhìn bà.

"Đừng nghĩ là sẽ được ăn thịt đến ngán, chỉ ăn đến lúc no bụng thôi, số thịt còn lại mẹ sẽ làm thịt đông, để hôm nào mấy đứa cũng có thịt ăn, vậy không phải tốt sao?." Lưu Điền Phương nói.
Bình Luận (0)
Comment