Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 162 - Chương 162: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (1)

Chương 162: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (1) Chương 162: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (1)Chương 162: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (1)

Ăn no thịt một ngày mà những ngày sau vẫn được ăn thịt, nghe bà nói vậy, Trần Kiến Cường tỏ vẻ rối rắm, nói: "Mẹ, chúng ta ăn thịt nhiều một chút, ăn trong hai ngày, sau đó số thịt còn lại sẽ làm thịt đông sau."

Trần Kiến Quân cũng rất nhớ món thịt kho tàu của Lưu Điền Phương. Hương vị béo béo mà không ngán, ăn xong trong miệng vẫn lưu lại hương thơm.

"Được, được, Hiểu Hiểu, Tiểu Quyên, hai đứa vào phòng bếp phụ mẹ một tay" Lưu Điền Phương vừa lẩm bẩm vừa đi về phía nhà bếp.

"Yê, tuyệt vời!" Trân Kiến Cường reo lên sung sướng.

Trong phòng bếp có hai cái nồi, một cái lớn một cái nhỏ. Cái lớn hơn dùng để đun nước tắm, bây giờ cái nồi đó đã chất đầy khoai tây, khoai môn, và thịt được cắt thành các khối ô vuông nhỏ.

Khi đang đun canh, mùi hương từ trong nồi tỏa ra khắp nhà, mấy đứa bé đang chơi ngoài nhà ngửi thấy mùi thơm như vậy cũng vứt bỏ quả bóng đang cầm trong tay ra, đi đến cửa phòng bếp nhìn vào trong.

Nhìn thấy cháu như vậy, Lưu Điền Phương cầm lấy một cái bát nhỏ, gắp vài miếng thịt vào bát, đưa cho Tiểu Đoàn Tử: "Mấy đứa cầm lấy ra ngoài ăn đi."

"Thơm quá!Cô, cô đang làm món ngon gì vậy, có phải là thịt kho tàu không?” Chu Phép chạy sang nhà họ để cho một đĩa thịt vịt, ngay khi bước vào cửa đã bị mùi hương này quyến rũ, liền hỏi: "Cô à, đây là thịt kho tàu sao. Bà nội cháu làm món này cũng rất ngonl"

Tiểu Đoàn Tử nhìn miếng thịt cuối cùng trong bát của mình rồi nâng bát lên, nói với cậu: “Chú ăn đi."

"Tiểu Đoàn tử thật ngoan, cảm ơn cháu, nhưng chú ăn no rồi, cháu cứ ăn đi." Chu Phép nhìn thằng bé cười. "Đợi một lát, đồ ăn sắp xong rồi, đợi rồi mang một bát về nhà luôn, có thịt kho tàu chính tay mẹ tôi nấu đó." Trần Kiến Quân nói.

Sau đó anh giơ ngón tay cái lên, cảm khái: "Rất, rất thơm!."

Chu Phép nhìn đĩa thịt vịt mình mang đến trong tay, cũng không từ chối.

Thịt kho tàu được nấu với khoai tây và khoai môn, Lưu Điền Phương đưa cho cậu ấy một cái bát lớn, bên trong có nửa thịt, nửa khoai: 'Cảm ơn cô, cháu về trước đây. Ở nhà đang đợi cháu về ăn. Ngày mai cháu sẽ mang bát sang trả cho cô."

"Không phải vội đâu."

Chu phép ra khỏi cửa liên cảm thấy có ánh mắt thằng nhỏ nào đó đang nhìn mình. Vốn định ra ngoài cửa sẽ ăn vụng một miếng thịt trong bát, lúc này mới từ bỏ bước nhanh trở vê.

Bữa cơm hôm nay là một bữa cơm ngon, cơm hôm nay rất dẻo, đổ nước sốt cửa thịt kho tàu, có thể ăn liền ba bát mà không no.

Lần này thật sự rất nhiều thịt, ai nấy đều ăn đến no căng cả bụng rồi mà trong nồi vẫn còn hơn nửa phần thịt.

Trần Kiến Cường ôm bụng, vẻ mặt rối rắm: "Đây là lần đầu tiên con được ăn nhiều thịt như vậy đấy."

"Con muốn ăn thêm, nhưng không thể ăn được nữa, bụng như sắp nổ tung mất" Trân Hướng Quyên cũng đưa miệng nói.

"Con cũng no rồi, bà ơi, ngày mai bà còn thịt này không?" Tiểu Đoàn tử vừa hỏi vừa uống nốt nước thịt trong bát.

Thật ngon!

Viên Viên và Bàn Bàn nhìn miếng thịt muốn ăn thêm, nhưng Hứa Hiểu thấy hai đứa bé ăn nhiều rồi nên thu lại đũa và bát của chúng.

Nếu ăn tiếp thì cái bụng nhỏ này sẽ căng ra mất. "Lần sau bà nội lại làm cho mấy đứa ăn."

Lưu Điền Phương rất vui vì cả nhà rất thích đồ ăn bà làm.

"Còn nửa năm nữa con mới có thể về nhà sống. Cứ một ngày ba bữa thế này là tốt rồi.' Trân Kiến Quân nghĩ đến cơm ở căng tin, nhất thời không muốn đi khai giảng nữa.

Trân Kiến Cường cũng nói: "Mọi người vẫn còn sướng. Ở trường lúc nào em cũng phải ăn mấy đồ ăn ở căng tin, đồ nào cũng nhạt nhẽo như nhau."

"Mỗi ngày chỉ cần về ăn tối ở nhà thật no vào, buổi sáng có thể không ăn, chỉ cần ăn bữa trưa ở đó thôi cũng được rồi."

Trần Lão Tam gõ vào bàn và bảo họ hãy trân trọng vận may. Bao nhiêu người muốn ăn mà không được. ....

Trần Kiến Quân là một người thích chụp ảnh, kiếp trước anh ấy thường chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động, bây giờ không thể chụp ảnh tự sướng, nhưng máy ảnh đen trắng cũng có thể chụp các kiểu khác nhau.

Về sau, khi các cháu của anh có thể phục màu những bức ảnh này, mấy đứa chắc chắn sẽ thấy ông của chúng khi còn trẻ là một soái ca đẹp trai khó cưỡng.

Cũng chính vì thế, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương đã có rất nhiêu bức ảnh đen trắng ở những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô.

Họ chưa từng đến đây bao giờ nên vô cùng tò mò thủ dô của một đất nước sẽ như thế nào. Họ thường xuyên chụp ảnh, mua một số quà lưu niệm như tem phiếu, cờ Tổ quốc... , còn mua một ít đặc sản gửi vê quê nữa.

Triệu Ngọc Anh và Lưu Điền Phương có gặp nhau vài lần, không ngờ, cả hai lại rất hợp tính nhau.

Về địa vị, một người là giáo sư đại học, người còn lại là một phụ nữ nông dân, từng là hầu gái của một gia đình lớn.
Bình Luận (0)
Comment