Chương 163: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (2)
Chương 163: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (2)Chương 163: Lại Một Năm Nữa Thi Vào Cao Đẳng (2)
Thân phận của hai người tuy khác nhau một trời một vực nhưng hai người lại cực kì hợp nhau. Điều này làm Trân Kiến Quân và Hứa Hiểu có chút kinh ngạc.
Hai người cứ tưởng sẽ là kiểu quan hệ thông gia xã giao bình thường, chỉ giả vờ vui vẻ bên ngoài, còn trong lòng nghĩ thế nào không ai đoán được, nhưng nhìn hai bà mẹ thế này, có lẽ không phải là kiểu xã giao đó.
Hai bà mẹ xuyên đi chơi cùng nhau, Hứa Chiêu Mẫn và Trân Lão Tam như bị đá ra rìa.
Thời gian khai giảng đã đến, Trân Kiến Quân và những người khác lần lượt trở lại trường học, Tiểu Đoàn tử cũng đi nhà trẻ, hai đứa nhỏ thì được ở nhà.
Lưu Điền Phương cùng Trần Lão Tam kiếm một tấm ván gỗ, cắt thành các miếng gỗ nhỏ hình vuông, ở mặt trên ghi các con số, dạy mấy đứa bé tập đếm.
Sau khi học xong, ở nhà quá bức bối thì đưa hai đứa bé ra ngoài chơi vài vòng. Nơi đây tập trung đông dân cư sinh sống, có nhiều gia đình có trẻ con, thời điểm này không có kế hoạch hóa gia đình, có lẽ nhà nào cũng có vài đứa bé.
Mấy đứa bé chơi với nhau, người lớn cũng có cơ hội trò chuyện cùng nhau, vì thế, Lưu Điền Phương nhanh chóng làm quen với những người hàng xóm xung quanh.
Tình làng nghĩa xóm vẫn rất quan trọng, xưa nay có câu nói rằng bà con xa không bằng láng giềng gần.
Trong nhà có người ở, Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên đã thay đổi phong cách trước đây và về nhà ăn tối mỗi tối.
Ăn hai bữa ở trường là đủ, tối về nhà ăn những món mình thích.
Ở đây, hai người không phải làm ruộng, không phải ra nắng làm việc, tất cả những gì phải làm hàng ngày chỉ là dọn dẹp việc nhà, chuẩn bị bữa ăn và chơi với hai cháu của họ.
Sinh hoạt ở đây đơn giản hơn lúc ở quê rất nhiều.
Hơn nữa ở đây họ chỉ có một mình, các mối quan hệ cũng đều đơn giản hơn. Ở quê, sau khi biết cô là sinh viên đại học, hàng xóm đều rất ngưỡng nộ, coi đó là điều hiếm thấy, cảm thấy khác hẳn so với bao nhiêu người ngoài kia.
Thế nhưng nếu thấy con trai đỗ đại học, họ lại không thấy ngạc nhiên nữa.
Chẳng bao lâu, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương đã béo ra không ít bởi cuộc sống ở đây. Ai nhìn cũng hồng hào, thêm da thêm thịt.
Trân Kiến Quân thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn thức uống vê nhà. Nhà họ ngày nào cũng có thịt, có trứng, có cá.
Nói đúng hơn là không có ngày nào là không có thịt, bữa nào cũng có thịt để ăn, như vậy còn không béo ra được sao?
Tiểu Đoàn tử cũng rất vui, sáng nào cũng được ông nội cho đi nhà trẻ, sau khi tan học lại chở về, ở nhà trẻ có nhiều bạn bè, tất cả đều chơi cùng nhau.
Về nhà thì ông bà chăm sóc, từ người lớn đến trẻ nhỏ, ở trong trạng thái như vậy thật thích...
Sau một thời gian yên bình, một vị khách bất ngờ đến thăm.
Trần Kiến Quân vốn không biết, nhưng khi anh uống trà rõ ràng thấy ngon hơn loại ở nhà, anh mới nhận ra có điều gì đó không đúng, anh mới hỏi trà ở đâu ra?
Lưu Điền Phương cũng không giấu diếm nói với anh: "Tôn Trọng mới gửi đến đây."
Trân Kiến Quân kinh ngạc: "Anh ta đến đây sao?"
"ừ"
"Anh ta đến nói gì vậy?"
"Không có gì, anh ta chỉ đến nói cảm ơn thôi. Cảm ơn chúng ta đã giúp đỡ cậu ta, cậu ta còn không có uống một ngụm trà nào, nói vài câu liền rời đi. Xem ra hiện tại tình huống chuyển biến không tồi, cậu ta còn có thể tới thăm. Chuyện này con cứ coi như không biết đi, nếu có ai hỏi cũng đừng nói ra ngoài."
Anh biết rằng bà đang lo lắng rằng bọn họ lại làm sai rồi phải đi cải tạo gì đó, nhưng anh biết rằng điều đó sẽ không xảy ra, thời gian đen tối đã qua.
Năm 1976 lại tổ chức thi đại học, năm nay là 1977. có thể năm nay sẽ cải cách và mở cửa, sau đó phát triển kinh tế, thị trường ngày càng mở rộng, bây giờ là lúc tiếng nói của những thanh niên tri thức được đẩy lên cao.
Khi những thanh niên tri thức trở về thành phố, sẽ có một lượng lớn lao động trẻ và trung niên không có việc làm, khi đó họ sẽ cố gắng đi kiếm việc làm phù hợp, từ đó mà xuất hiện nhiều tiểu thương buôn bán nhỏ.
Đấn lúc đó, anh muốn làm cái gì cũng đều dễ dàng.
"Con đang nghĩ gì vậy?" Lưu Điền Phương hỏi anh.
Trần Kiến Quân thu lại ý nghĩ của mình, mỉm cười: 'Không có chuyện gì, con chỉ nghĩ đến cuộc sống tương lai thôi."
"Haiz, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ đến sớm thôi. Không biết bây giờ tình hình của Ái Đảng thế nào rồi?"
Trần Kiến Quân tính toán ngày tháng, thật sự không lâu, trong nháy mắt, lại một nửa học kỳ nữa đã trôi qua, thời gian trôi qua thật nhanh.
"Không biết, chắc không sao đâu."
"Đứa nhỏ này tự tạo áp lực quá lớn, dù sao cũng đã thất bại một lần."
"Cần phải tự tin lên, chỉ cần phát huy như ngày thường là được ."
Trân Kiến Quân cũng nghĩ đến chị dâu của Hứa Hiểu, cô ấy cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi.