Chương 164: Ở Nhờ (1)
Chương 164: Ở Nhờ (1)Chương 164: Ở Nhờ (1)
"Thời điểm đó, con bảo cô ấy đem mấy đứa bé qua đây. Cô ấy tập trung vào việc học là được rồi. Dù sao thì, chúng ta ở nhà cũng không có việc gì làm." Lưu Điền Phương nói.
Trần Kiến Quân cũng nghĩ như vậy, Thạch Căn có thể đưa hai đứa bé đến nhà trẻ luôn, và việc người lớn phải làm là đến đón thôi.
Chờ đến đón không bao lâu, Chu Phép đã đưa bọn chúng trở về: "Thời gian tới, tôi sẽ đưa hai đứa nhỏ đi đón mọi người, coi như đi dạo chơi vậy. Kỳ thi tuyển sinh đại học rất quan trọng."
Đây là năm thứ hai tổ chức kì thi tuyển sinh đại học kể từ khi kì thi này quay trở lại, số lượng thí sinh dự thi dù đông hơn rất nhiều nhưng số lượng chỉ tiêu không tăng quá nhiều nên cạnh tranh vẫn gay gắt.
Trần Kiến Quân lấy trong nông trường ra một bao tải lớn chứa đầy đào, vào nhà thì tình cờ gặp Lưu Điền Phương đang vui vẻ đi ra ngoài mua gì đó, vừa thấy anh trở lại, Lưu Điền Phương đã vẫy tay với anh: "Con về rồi sao? Vừa đúng lúc, anh trai con viết thư gửi đến này."
Vẻ mặt của Trần Kiến Quân thay đổi, hỏi: "Anh ấy thi đậu rồi sao?"
"Đúng vậy" Lưu Điền Phương cũng vui mừng trả lời.
"Vậy thi đậu trường nào?" Trân Kiến Quân hỏi.
Lưu Điền Phương càng cười tươi hơn, nói: "Thằng bé đậu vào một trường chuyên khoa, không biết có đúng hay không nhưng hình như trường này rất tốt. Thằng bé gửi thư đến nói trước khi nhập học sẽ đến đây chơi một thời gian. Con phải nhớ đó, đến lúc đó nhớ đến nhà ga đón thằng bé."
"Anh ấy nên chụp được điện báo lại, nếu không cũng không biết số tàu xe lửa là gì, hơn nữa bây giờ bàn cái này vẫn còn sớm quá." "Thằng bé nói nó sẽ đi chụp điện tín, con cứ về trước đi, mẹ đi mua sắm vài thứ, bà hàng xóm kế bên mới nói ở hợp tác xã mua bán có đợt hàng mới, nếu tới muộn sẽ không lấy được."
Trân Lão Tam là người hạnh phúc nhất, bởi vì bác hai sau đó cũng sẽ tới đây, lúc đó hai người có thể ngôi ôn chuyện rồi.
Tiếu Tiêu có tham gia kì thi này cũng đạt kết quả rất tốt, tin tức của cô đến nhanh hơn một chút vì chỉ cần trực tiếp thông báo mà không cần qua thư từ gì hết, cô ấy đã ghi danh vào Học Viện Mĩ Thuật.
Cô ấy được học vẽ từ khi còn nhỏ, sau khi nắm bắt mục tiêu và cố gắng học tập, cô đã nhận được giấy báo trúng tuyển đúng với năng lực thật sự của mình.
Cả hai bên đều có tin mừng: "Em họ của con cũng đã đậu đại học, và nhà họ Trân của chúng ta có một sinh viên đại học khác."
Nhìn thấy Trần Kiến Quân, Trần Lão Tam ngay lập tức kể tin tốt này cho anh biết, sau đó nói: "Ngôi mộ tổ tiên họ Trần của chúng ta nhất định phải chọn một vị trí tốt."
Ông nói lời này một cách vô cùng dứt khoát, Trần Kiến Cường nghe thấy, bước ra khỏi phòng, ho khan hai tiếng và nhắc nhở Trân Lão Tam: "Ba, ba nhỏ giọng đi, đừng nghe theo mấy thứ mê tín đó nữa."
Trân Lão Tam nhìn quanh rồi tự động hạ giọng: "Sẽ không ai nghe được đâu nhỉ"
"Ba, đây là cái gì vậy?." Viên Viên ôm một bên đùi của Trần Kiến Quân, Bàn Bàn cũng ôm lấy cái đùi bên kia, Trần Kiến Quân bây giờ không thể động đậy.
Trước khi đi anh phải làm cho hai đứa bé này không ôm mình nữa.
Anh mở túi đưa cho bọn chúng xem, hỏi: "Đây là quả đào, có muốn ăn không?."
"Có ạt"
Nhìn quả đào đỏ hồng, to như vậy, Hứa Hiểu hơi kinh ngạc: "Mùa này vẫn còn có đào sao?.'
"Có chứ.”
"Nhưng mà nó đắt lắm phải không? Chắc là đào được vận chuyển từ phía Nam ra.
Trần Kiến Quân không nói giá, Hứa Hiểu cũng không ép hỏi nữa, quay sang nói với hai đứa bé: "Để mẹ đi rửa sạch rồi gọt vỏ cho hai đưa ăn." sau đó cô xách cái túi đi.
Những lứa thanh niên tri thức đã về nơi thành phố họ sinh ra và lớn lên, nhưng sau khi trở về thì sao? Chỉ có một số công việc cho họ, mức lương cũng bèo bọt, số lượng trở về thì lớn, làm cho nhiêu người không có việc làm, không có thu nhập, mà không có thu nhập thì lấy tiền ăn ở đâu đây?
Không có cách nào giải quyết, lúc này nhà nào cũng chịu áp lực lớn, vô duyên vô cớ lại thêm một miệng ăn nhưng không có thêm thu nhập, chắc chắn không chịu nổi.
Dưới áp lực lớn như vậy, nhiều người đã tìm cách khác, chẳng hạn như thu gom đồ từ quê lên thành phố, sau đó có thể nâng giá lên một chút rồi bán kiếm chênh lệch, hoặc dựa vào mối quan hệ của chính mình để giúp người ta giao để hưởng hoa hồng, v. v...
Ngày càng có ít người cố tình bắt người đeo băng đỏ. Trần Lão Tam cũng giúp đỡ họ một chút, tất cả trứng gà trong nhà đều là mua từ họ.
Có khi đến các hợp tác xã mua bán còn mua phải loại thối, không được chọn lớn nhỏ, nhưng mua của những người này thì không như vậy, đều là trứng tươi ngon, còn không cần dùng phiếu để mua, tuy giá cả có cao hơn một chút cũng không sao.