Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 165 - Chương 165: Ở Nhờ (2)

Chương 165: Ở Nhờ (2) Chương 165: Ở Nhờ (2)Chương 165: Ở Nhờ (2)

Trần Kiến Quân đã theo dõi những thay đổi này, anh cũng thường làm theo để kiếm thêm một ít tiên, đúng là có thể gia tăng thu nhập. Anh còn đặc biệt tính toán nhân cơ hội này sẽ gom được số tiên kha khá.

Những thứ trước đây anh vứt bỏ vẫn chất thành đống trong sân và nhà kho của nông trường, nhưng bây giờ chưa có cách mở ra nên vẫn chất đống trong đó.

Để phát huy hết giá trị của chúng, sẽ phải chờ đợi cho đến thế kỷ 20, khi đó mọi người sẽ có xu hướng sưu tâm đồ cổ.

Thời buổi này thật khó khan, có thứ gì tốt đều phải giấu đi, nhưng cũng không phải là không có lợi.

Anh đã từng gặp những người đem đi bán mấy cái bình hoa sứ cũ. Họ không hiểu giá trị của chúng, và họ dùng giỏ để nhặt lên phố bán đồ cổ, giá từ 20 đến 100 tệ.

Đây là giá rẻ bèo!

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh sẽ không tin có chuyện như vậy tôn tại.

Sau khi hỏi thăm, anh mới biết đây không phải là ngẫu nhiên, họ làm vậy vì lo rằng sau này những thứ này sẽ trở thành mầm tai họa nên đi bán vội, ai ngờ giá trị của nó sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí gấp hàng ngàn lần trong tương lai.

Nếu có một thứ đồ cổ này thôi cũng đã mua được hẳn một ngôi nhà.

Trần Kiến Quân cảm thấy hơi có lỗi với họ vì đã không đi lên khuyên họ đừng bán, nhưng biết khuyên như thế nào đây? Nói những thứ này về sau sẽ rất đắt đỏ sao? Người đó sẽ hỏi làm thế nào mà anh biết trước được tương lai? Vì vậy, anh không nói gì, thay đổi bộ dáng, tiếp tục đi mua không ít, cho vào trong kho. Trước đây anh không biết mấy thứ này, anh không thể biết nó thuộc triều đại nào, đồ sứ và màu sắc ra sao nên anh không thể ước tính được giá trị, nhưng thời điểm này, hàng giả không tràn lan như các thế hệ sau, cho dù là đồ nhái thì giá đồ giả cổ cũng không hề rẻ chút nào...

Đến kì nghỉ hè, Trân Kiến Cường, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương bắt tàu về quê.

Liễu Lan sắp sinh, Lưu Điền Phương phải trở về chăm sóc chị ấy, còn Trần Lão Tam về là vì thăm Trần Kiến Dân.

Trân Kiến Cường đơn giản là cùng về thăm nhà, lúc sau lại vô tình ngồi chung chuyến với bác hai trở về.

Trần Kiến Quân, Hứa Hiểu và Trân Hướng Quyên không quay vê.

Trân Kiến Quân đã tìm được một công việc làm thêm tại trường học, đó là giúp giáo viên ghi lại dữ liệu thực nghiệm. Còn Hứa Hiểu và Trần Hướng Quyên ở nhà trông mấy đứa bé.

Công việc làm thêm của Trần Kiến Quân là do Đồng Hiến- trưởng ký túc xá giới thiệu. Có hai người bạn cùng phòng khác đã về nhà trong kỳ nghỉ hè, và chỉ có hai người họ ở đó, vì vậy khi một giáo viên mà Đồng Hiến biết muốn tìm người hỗ trợ, anh ấy liền giới thiệu Trân Kiến Quân ngay.

Trần Kiến Quân rất vui mừng, làm công việc này anh có thể học hỏi thêm kinh nghiệm từ giáo viên, hơn nữa còn có thể mở rộng các mối quan hệ.

Một thời gian ngắn sau, họ nhận được điện báo rằng Liễu Lan đã sinh thêm một người con trai, hơn nữa, họ tổ chức đến mộ tổ tiên để thắp hương và đốt giấy tiền cho tổ tiên.

Nhận được điện báo, ước chừng thời gian đến, Trân Kiến Quân đã đợi ở nhà ga xe lửa trước thời hạn.

Chiều cao của anh nổi bật so với đám đông, trên tay còn cầm một cây gậy trúc, bên trên treo biển có ghi chữ "Trân" Trần Kiến Cường liếc mắt một cái là thấy anh.

Mọi người tới đây cũng rất nhiều, có cả gia đình bác hai Trần, bác hai Trần, bác dâu, Trần Ái Đảng và vợ, ở dưới còn có một đứa bé. Trần Bình cũng có tới, cậu ấy là cố tình tới trường học, trong nhà còn có ba, cậu liên bí mật trốn lên thủ đô để đi học.

Trần Ái Đảng được nhận vào trường đại học, Phương Hồng Mai đã giao việc của cô cho người thân sau khi anh ấy nhận được giấy báo nhập học, cô phải đi theo anh ấy về thủ đô, nếu không vợ chồng sẽ phải xa nhau, cô cũng không muốn như vậy.

Sau khi đến thủ đô, bọn họ không phải không có chỗ nương tựa, gia đình chú ba của chồng cô đều ở đây, hỏi xong quả nhiên có phòng trống, cô ấy càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tất nhiên, họ cũng đã tính sẽ mua một gian nhà, nhỏ một chút cũng được, để bốn người trong gia đình họ cùng ở. Nếu có thể tự mua được phòng cũng không cần phải ở nhờ nhà người khác.

Nếu nói không lo lắng thì là nói dối, vì có nhiều người sau khi thi đỗ đại học đã chia tay hoặc li hôn với bạn gái, với vợ mình, chuyện này ở bên ngoài cũng không phải là hiếm.

Cô có một người chị họ yêu đương với một thanh niên trí thức, sau đó kết hôn, có con. Sau khi anh chàng kia đỗ đại học, chị cô không đỗ, anh ta liền mang theo hết tiền bỏ đi không một chút tin tức, chị cô chỉ có thể ôm con mà khóc.

Nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, cô cũng không muốn đi theo vết xe đổ, vì thế đưa con đi theo cùng chồng luôn.
Bình Luận (0)
Comment