Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 166 - Chương 166: Ở Nhờ (3)

Chương 166: Ở Nhờ (3) Chương 166: Ở Nhờ (3)Chương 166: Ở Nhờ (3)

Cô ấy dự định trước tương lai, sau ba năm Trần Ái Đảng sẽ có việc làm, nếu có việc làm thì sẽ có thu nhập, có thể nuôi sống gia đình.

Lương của một sinh viên đại học hẳn là có thể nuôi được một gia đình 4 người. Có nhà còn dùng tiền lương của một người để nuôi 7,8 người trong nhà còn được.

Hơn nữa, lương của sinh viên chắc sẽ còn cao hơn họ nữa.

Hai vợ chồng dành dụm sau vài năm làm việc, họ nghĩ lại, thay vì sợ hãi ở quê thì nên đến đây sống với nhau. Trần Ái Đảng trước đây có trao đổi với cô, cũng biết cô thấy rất bất an, động viên thế nào cũng không được.

Anh ấy hết cách nên đành đưa cô đến tận đây. Nếu sau khi đến đây mà cảm thấy không ổn thì có thể về nhà.

Bác hai Trân cũng không nghĩ xa, họ cũng nghĩ xem có nên ở lâu với con trai mình như Trần Lão Tam hay không, nhưng họ không có chỗ ở, cuối cùng chỉ là nói suông.

Ngồi trên xe lửa lâu như vậy, ai nấy đều đã kiệt sức, người nào cũng mệt mỏi.

Hứa Hiểu đã chuẩn bị sẵn nước nóng và đồ ăn ở nhà, mọi người chỉ cần tắm rửa thay quần áo, nếu đói thì ăn chút gì đó, sau đó ngủ một giấc, nếu không muốn phiền phức như vậy chỉ cần thay quần áo và ngủ luôn.

Lần này đi xa như vậy, bác hai Trần còn mang theo rất nhiều đặc sản ở quê đến.

Sống ở thành phố nên cần gì đều phải đi mua hết nên moi người đều mang đặc sản ở quê đến, cho Trần Kiến Quân một chút, còn lại một chút là cho họ dùng. Đó chỉ là một chút thịt lợn rừng ở quê mà thôi, Trân Lão Tam cũng mang về rất nhiều, nhưng thứ món quà này còn chứa cả tấm lòng của bác hai Trần nữa.

Bác hai Trần nhìn nơi ở lạ lãm này, sau khi ngủ một giấc liên nói chuyện cùng Trân Kiến Quân. Ông muốn anh tìm giúp xem ở đây có ai bán căn nhà nhỏ nào không, ông muốn chuyển đến ở cùng cháu trai, cháu gái ở một thời gian.

Nếu có bán, ông sẽ sắp xếp thời gian đến thăm nhà và chuyển đến, còn nếu không có nhà nào bán thì ông có thể thuê nhà cũng được.

Gia đình chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn là quân nhân, cả năm chỉ được nghỉ mấy ngày nên căn bản không có nhà, đứa nhỏ cũng ở nơi thủ đô xa xôi này, hỏi nó, nó cũng nói sau này muốn ở lại đây công tác.

Cho nên tốt nhất bây giờ ông đi tìm một gian nhà nhỏ để ở đây luôn, nếu không mua được thì có thể đi thuê, vì nếu sau này có nhớ con, nhớ cháu có thể sang thăm được, họ sẽ ở đây một khoảng thời gian dài.

Trần Kiến Quân cũng nghĩ như vậy, nếu đến đây ở vài ngày thì anh cũng rất nhiệt thành, nhưng nếu ở trong thời gian dài thì cũng rất bất tiện, sớm chiều chung đụng khó tránh mâu thuẫn.

Sống chung không chỉ là ở cùng một chỗ, có các chỉ phí sinh hoạt đều tăng lên, mọi người cũng phải để ý thái độ nhau mà sống.

Nghe những lời của bố chồng, Phương Hồng Mai khẽ mím môi, điều này khác xa với những gì cô nghĩ, đều là người thân trong nhà, cớ gì phải xa lạ như vậy?

Không mua được nhà thì ở nhờ đây luôn không được sao?

Hơn nữa cũng không phải là anh em xa.

Cô ấy suy nghĩ như vậy, nhưng ở đây có chồng và bố mẹ chồng, cô không thể nói thẳng ra như vậy được.

Hứa Hiểu đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng nói ra vẻ không vừa ý của cô ấy, trong lòng cũng không mảy may, nói: "Bác hai, cháu sẽ giúp bác đi tìm, mặc dù bây giờ nhà bán rất ít, cho thuê cũng không nhiều lắm. Hiện giờ hầu hết các ngôi nhà đều được chia thành từng căn. Bác hai, bác có chiến hữu nào ở đây không? Những người lớn tuổi sống đã lâu ở đây nên họ chắc chắn biết chỗ mua bán nhà, hỏi họ sẽ rất tiện. Sau đó chúng ta gắng sức tìm, nhất định sẽ tìm được một nơi ở thích hợp."

Bác hai Trân gật đầu, nói: "Bác biết, bác cũng có hai người chiến hữu ở đây, không biết bây giờ họ còn ở đây không, để bác đi tìm họ nói chuyện xem."

Tình chiến hữu là một tình cảm vô cùng trân quý, tuy lâu ngày không gặp nhưng tình cảm vẫn luôn như cũ.

Trân Kiến Quân không hỏi bác hai rằng họ có đủ tiền hay không, nếu họ đã có ý mua nhà thì chắc đã đủ rồi.

Hơn nữa, bác hai của anh ta đã nhận tiền trợ cấp nhiều năm như vậy, con trai lớn cũng đã gửi tiền về nhà trước khi cưới, sau đó vợ chồng Trần Ái Đảng cũng nhận tiền công ở thành phố vài năm, tuy không nói là nhiêu nhưng để mua một căn nhà nhỏ vẫn dư sức.

Trần Ái Đảng rất vui, anh ấy kéo tay Trần Kiến Quân nói chuyện rất nhiều, anh ấy chọn chuyên ngành thủy lợi, phục tùng phân phối điều hòa, anh ấy rất có hứng thú với ngành này, nên sau khi có thông báo trúng tuyển thì cực kì vui mừng, lấy tờ giấy báo trúng tuyển ra, nói với Trần Kiến Quân: "Chúng ta đến trường học xem một chút đi?"
Bình Luận (0)
Comment