Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 167 - Chương 167: Phòng Gạch (1)

Chương 167: Phòng Gạch (1) Chương 167: Phòng Gạch (1)Chương 167: Phòng Gạch (1)

Trần Kiến Quân còn có việc phải làm nên bảo Trần Ái Đảng cùng đi với Trần Kiến Cường, Trần Kiến Cường nhận nhiệm vụ, vỗ vỗ ngực nói với Trần Ái Đảng: "Anh ấy không rảnh đâu, anh ấy còn phải đến trường làm việc, vì vậy, em sẽ dẫn anh đi. Chúng ta sẽ ở nhà một ngày đã, sau đó em sẽ đưa anh đi khắp thủ đô, đến bất cứ nơi nào anh muốn!"

Tiểu Đoàn tử tỉnh ý nhận ra từ khi gia đình nhà ông hai tới, thức ăn nhà cậu bé ít hơn rõ rệt, trên bàn ăn, những món cậu yêu thích cũng không còn nữa, ngoại trừ mỗi ngày có một bát canh trứng ở giữa, những món còn lại cũng không xuất hiện nhiều.

Nếu không phải vì đã được dạy dỗ rằng trước mặt người lớn không được yêu cầu mình muốn ăn gì, cậu bé đã lên tiếng kháng nghị rồi.

Tại sao thịt của cậu lại biến mất?

Thịt kho tàu, thịt rang, thịt luộc... tất cả các loại thịt đều hết sạch, Tiểu Đoàn tử cảm thấy rất ủy khuất, dù có thêm hai người bạn đi nữa cũng không thể làm lành nỗi buồn mất hai món thịt của cậu bé.

Chỉ là cậu cảm thấy rất ấm ức, Lưu Điền Phương cũng không có ý muốn nấu những món giống như trước đây nữa, ăn uống như thế là quá xa xỉ, không thể cho người khác biết.

Cho dù người đó có là anh chồng của bà đi chăng nữa, bà vẫn thấy rất nguy hiểm.

Nhà hàng xóm cũng không quá gần nhà bà, khi nấu ăn đều phải cố gắng không cho hương bay đi xa quá. Ngoại trừ một mùi nhè nhẹ cũng không ngửi thấy mùi gì nữa, bởi vì cũng sẽ không có ai vào xem họ đang làm gì.

Nhưng bây giờ có khách, còn đang ở cùng nhau, cùng ăn trên một bàn cơm, căn bản không thể giấu giếm được. Bà nghĩ họ cũng sẽ không ở lại đây lâu, cùng lắm đến khai giảng là cùng nên bây giờ nhịn thịt một chút, bây giờ đồ ăn không thường có thịt, cá, còn lại cũng không tệ lắm.

Phương Hồng Mai có chút thất vọng, các món ăn ở đây tuy có khác ở nhà một chút, nhưng ngoài món canh trứng cho trẻ con và một chút thịt đông ra cũng chẳng còn món nào mấy.

Trừ những lúc tổ chức ăn uống lớn thì hầu như không thấy có thịt mỡ trên bàn ăn.

Nghĩ lại cũng đúng, dù sao trong gia đình chú ba bây giờ cũng không có ai có việc làm, cũng không có quá nhiều phụ cấp cho sinh viên đại học, trong gia đình có nhiều người như vậy, việc tiết kiệm được một ít tiền là điều đương nhiên.

Chỉ là ban đầu cô ta đã nghĩ ở đây có phòng ở, cuộc sống tốt hơn cô ta biết nhường nào.

Nhưng thật sự cũng không có khác biệt quá. Cô ta hơi thất vọng nhưng cũng có chút vui mừng.

Thất vọng là vì không thấy nhiều đồ ăn ngon, cô ta ăn không đã, vui mừng là vì ở đây và nhà cô ta không có chênh lệch nhiều lắm, kể cả cách ăn mặc cũng không khác nhau lắm.

Cô ta còn cố ý hỏi riêng ba đứa trẻ, nhưng chúng đều được dạy dỗ rằng có người hỏi chuyện gia đình thì không được nói ra bên ngoài, giả bộ không hiểu hoặc chỉ nói là ăn cơm và đồ ăn dùng bữa mà thôi.

Tất nhiên cô ta biết rằng ăn cơm và đồ ăn, thế nhưng cơm gì, đồ ăn nào, chúng đều không nói.

Hỏi thêm một lúc nữa, Tiểu Đoàn tử nói rằng có món trứng hấp rất ngon, nói đến đây, Phương Hồng Mai có chút ghen tị, hai đứa con của cô ta, dù là đứa bé nhất cũng chưa bao giờ có cuộc sống tốt như vậy, mỗi ngày một quả trứng hấp, ba đứa con, vậy mỗi tháng là 90 quả trứng! 90 quả trứng có thể đi đổi được rất nhiều muối và nước tương rồi!

Tiết kiệm một vài tháng là đã mua được một chiếc váy mới.

Gia đình cô ta cũng coi như không tệ lắm, trước khi Trần Ái Đảng nghỉ việc, vợ chồng cô ta đều là công nhân, cả cha mẹ hai bên đều có thu nhập, không cần tiền cửa bọn họ.

Gia đình cô ta còn có trợ cấp mà cũng vài ngày mới có được một quả trứng gà cho con ăn để bồi bổ cơ thể.

Nhưng bây giờ cô ta đến đây, Tiểu Đoàn tử được ăn canh trứng mỗi ngày, Tri Vân và Tri Học cũng được ăn canh trứng, như vậy là đãi ngộ ngang bằng nhau, điều này cô ta vẫn rất hài lòng.

Dù hơi thất vọng với đồ ăn ở đây nhưng bây giờ cô ta đang ở nhờ nhà người khác, cô ta siêng năng làm đủ thứ việc nhà, lại có người thân nên không cần đưa tiên, cô ta cũng không hưởng thụ mà có chuyện gì cũng sẽ đi phụ giúp.

Bác hai Trần đang tìm nhà, Hứa Hiểu nhờ bố mẹ cô xem có nhà ai đang rao bán hoặc cho thuê không, Trần Kiến Quân cũng đi tìm giúp. Anh có hỏi cả Đồng Hiến, anh và anh ấy có quan hệ rất tốt, nhà anh ấy ở ngoại thành, mối quan hệ cũng rất rộng.

Tuy nhiên tìm mãi vẫn không thấy có nơi nào, bây giờ nhà anh có tám người đang sống cùng một nhà, chen chúc nhau trong hai phòng ngủ.

Giờ anh muốn tốt nghiệp càng sớm càng tốt, sau đó tìm việc làm, dọn ra ở riêng để có thể ở phòng rộng rãi. Một nhà mà ba thế hệ ở với nhau là quá chật chội.
Bình Luận (0)
Comment