Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 168 - Chương 168: Phòng Gạch (2)

Chương 168: Phòng Gạch (2) Chương 168: Phòng Gạch (2)Chương 168: Phòng Gạch (2)

Bác hai Trân cùng con trai đến trường học, quảng trường, Vạn Lý Trường Thành và vài nơi khác, sau đó ông mở ra một tờ giấy đã mang theo từ trước, dựa theo địa chỉ ghi trên đó mà cùng Trần Ái Đảng đến.

Đến nơi thì biết người chiến hữu đó đã chuyển di rồi, ông mới hỏi địa chị hiện tại của ông ấy, biết được người chiến hữu đó không còn ở thủ đô nữa, được chỉ đến một điểm khác, đến đó đã gặp được nhau.

Hai người đồng đội cũ gặp lại nhau, người chiến hữu kia bây giờ cũng có tiền trợ cấp mỗi tháng, cuộc sống không tệ lắm.

Nhìn thấy bác hai Trân đến tìm mình, vị chiến hữu cũ kia vô cùng vui mừng, mời ông ở lại uống rượu, vừa uống, hai người vừa ôn lại kỉ niệm thời còn trong quân ngũ với nhau.

Khi biết con trai của người chiến hữu cũ trúng tuyển vào trường đại học ở đây, trông ông ấy vui mừng như con ruột của mình trúng tuyển, vỗ vai Trần Ái Đảng và cười lớn: "Làm tốt lắm, tốt lắm chàng trail"

Trần Ái Đảng cũng uống rượu, uống được vài chén đã choáng váng, bị hai người bên cạnh trêu chọc cho một lúc.

Sau đó, bác hai Trần hy vọng người chiến hữu kia có thể hỏi thăm giúp mình xem có ai nguyện ý bán một căn nhà không, nếu không thì cho thuê cũng được.

Người chiến hữu kia nghe thấy cũng không do dự mà đồng ý ngay.

Trần Ái Đảng cũng không nhàn rỗi, đến trường hỏi xem có ai muốn bán nhà không, nhưng tất nhiên là không có.

Bây giờ gia đình nào cũng đông thành viên, số nhà cho thuê trọ còn rất ít, vì thế anh ấy đi xem tất cả các nhà đang cho thuê ở xung quanh, hỏi giá tiền của từng nhà, nếu vẫn không tìm được nhà để mua thì chỉ có thể đi thuê thôi. Trân Kiến Quân cũng đi tìm, đáng tiếc chỉ có nhà bán một khoảng sân rộng đẳng trước. Trân Kiến Quân nhìn mảnh đất đó cũng có chút thích thú, nhưng giá tiền khá đắt, anh không dám mua, chỉ có thể đứng tiếc mà nhìn người khác mua mất.

Triệu Ngọc Anh cũng đi hỏi một vài người, nhưng cũng không tìm được nhà nào hết, đây là thương nhưng không làm gì được, cô cũng chỉ biết bất lực.

Khi Trần Ái Đảng và Phương Hồng Mai đang buồn bã chuẩn bị đi thuê ngôi nhà chỉ có vỏn vẹn 15 mét vuông kia thì vị chiến hữu của bác hai Trần đã gửi đến một tin tức tốt.

Đó là ở một thôn ở gần trường học, từ đó đến trường nếu đi bộ mất khoảng 30 phút, có xe đạp thì mất khoảng 10 phút. Đó không phải là nhà lâu, cũng không phải nhà trệt, mà là ngôi nhà được xây bao quanh bởi đất, đá.

Nơi đây từng là ngôi nhà của thanh niên tri thức trong làng, nay thanh niên đó đã bỏ đi, không quay lại nữa, mà cậu ấy nợ rất nhiều nên quyết định bán để trả nợ, ai muốn mua thì phải mua ngay, sau đó cùng đàm phán tiền sau.

Một thời gian nữa nó sẽ thuộc sở hữu của dân làng, có tổng cộng sáu căn nhà, hiện tại ba căn đã được bán và ba căn đang để trống, nếu không mua thì có thể cho thuê.

Căn phòng rộng khoảng chục mét vuông, có thể đặt vừa một cái giường lớn, bây giờ đồ đạc và mọi thứ đều đã được dọn đi, trong phòng trống không, trước nhà có một cái giếng nước chung, còn có một khoảng không gian rộng, thoáng có thể trồng rau và nuôi gà, vịt, giảm bớt áp lực chỉ tiêu.

Bác hai Trần đưa họ đi xem, căn nhà cũng được xây cho thanh niên tri thức, còn khá mới và chắc chắn, sau khi quan sát xung quanh, bác hai Trần hỏi ý kiến của hai vợ chồng Trần Ái Đăng, rốt cuộc có muốn mua hay không?

Ngôi nhà này so với những ngôi nhà ngói khang trang tất nhiên vẫn kém một chút, nhưng trông cũng không quá tệ. Hầu hết mọi người vẫn sống trong những ngôi nhà như vậy, Trần Ái Đảng do dự quyết định, không biết Phương Hồng Mai sẽ nghĩ thế nào.

Phương Hồng Mai nghĩ đến khai giảng của chồng sắp đến rồi, khẽ cắn môi, cũng do dự đồng ý.

Tương lai bọn họ nhất định sẽ không sống lâu trong thôn, sau khi mua căn nhà này, có thể cũng sẽ không ở lâu, chỉ cần ba năm sau Trần Ái Đảng sẽ có phân công công tác, đến lúc đó, sinh viên đại học chắc hẳn sẽ được giải quyết vấn đề nhà ở rồi, vì vậy bây giờ đi thuê nhà là khá thích hợp.

Nhà cô ta có bốn người, tính toán thuê nhà có hai gian là đủ rồi.

Thật ra Phương Hồng Mai vẫn muốn ở nhà của Trần Kiến Quân hơn. Ngôi nhà lớp ngói xanh lam, trông rất đẹp, bên trong còn vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, muốn có thứ gì là có thứ đó.

Chỉ có điều nơi đó cách rất xa trường học của Trần Ái Đảng. Nơi này đã cách trường khá xa, ở đó còn cách trườn xa hơn, thật sự rất đáng tiếc.

Trân Kiến Quân mang theo một túi ngô non trở về, sau khi biết tin liền hỏi bác hai Trần: "Sống ở đó lâu dài như thế này có ổn không? Thường ngày cũng chỉ có vợ chồng với hai đứa nhỏ." Anh sợ ở đó sẽ bị mấy người lớn tuổi hơn bắt nạt, giống như ma cũ bắt nạt ma mới.
Bình Luận (0)
Comment