Chương 170: Không Nói (1)
Chương 170: Không Nói (1)Chương 170: Không Nói (1)
Sau khi nghe bà nói, cậu bé lập tức chạy ra ngoài, hỏi Trần Kiến Quân: "Ba ơi, con muốn ăn đùi gà."
Lúc nhà bác hai Trần ở đây, nếu mua thì cũng chỉ mua thịt heo, chứ không có làm thịt gà, Trân Kiến Quân ôm cậu bé: "Vậy con có ngoan không?"
"Con ngoan, ngoan lắm, cô giáo cũng nói con nghe lời." Cậu bé rất tự hào.
"Vậy được, hôm nay viết mười lần từ số 1 đến số 20, ba sẽ mua gà cho con ăn đùi."
"Con cũng muốn ăn." Viên Viên với Bàn Bàn chạy đến: "Tụi con cũng muốn viết."
"Tụi con còn nhỏ, thì viết đến số 5 đi."
Tuổi tụi nó còn nhỏ, câm bút còn cầm không được, chữ viết thì nguệch ngoạc, nên thời gian để nhận mặt số thì nhiều còn cầm bút viết thì ít.
"Nếu như có số nào không biết thì gọi mọi người giúp, biết không?"
Để ăn đùi gà, ba đứa nhỏ cũng không thèm chơi nữa, cầm giấy bút của mình bắt đầu viết.
Trời tối, Trần Kiến Quân đạp xe đạp một mình đi ra ngoài, trong lòng của những người khác đều tò mò, nhưng biết anh ra ngoài mua đồ nên cũng không hỏi nhiều.
Lúc trời tối, dáng người của tất cả mọi người đều không rõ ràng, chỉ cần che chắn cẩn thận, thì không dễ gì bị người khác nhìn thấy mặt, mọi người đa số buôn bán vào thời gian này.
Đi đến con người quen thuộc, anh nhận ra người đem đồ đến bán càng ngày càng nhiều, trong lòng Trần Kiến Quân thầm vui vẻ.
Đợi đến khi anh về đến nhà, trong túi vải của anh đụng một con gà Vân Anh nặng hơn hai cân, còn có ba loại chân giò hun khói, chỗ này là những thứ anh đã chế biến ở nhà máy chế biến trong trang trại, có một chút điều chỉnh kỹ thuật, anh muốn biết đâu là loại mà mọi người yêu thích nhất, ghi lại những đánh giá của họ để xem thử có thể cải tiến hay không.
Lưu Điền Phương nhận ba miếng chân giò hun khói nhìn thử, mỗi miếng đều tầm nửa cân, màu sắc bên ngoài rất đẹp, theo lời anh nói, nếm thử loại nào ngon nhất rồi đánh giá, sau này có thể mua loại đó, nhiệm vụ này rất đơn giản.
Ngày hôm sau, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, làm thịt con gà Vân Anh, còn cắt một ít chân giò hun khói để mọi người cùng nhau nếm thử loại ngoài ngon nhất. Phương pháp nấu của ba loại đều giống nhau, chỉ hơi khác nhau ở chỗ nguyên liệu, tuy vậy vẫn rất dễ để nhận ra. Một con gà có hai cái đùi gà lớn, hai cái đùi gà nhỏ, cái cái đùi gà lớn thì cho hai đứa nhỏ hơn, còn tiểu Đoàn Tử ăn một cái đùi nhỏ với cánh gà, phần còn lại thì người lớn chia ra ăn. Ăn cơm xong thì còn dư lại chút canh, loại ngon nhất trong ba loại chân giò hun khói này là loại hơn mặn hơn một chút, hai loại kia cũng ngon nhưng không ngon bằng loại mặn kia.
Trần Kiến Quân có được kết quả, so sánh với giá tiêu thụ ở trong trang trại thì phát hiện có một chút chênh lệch.
Giá trị thu mua của loại hơi nhạt nhạt ngọt ngọt ở trong trang trại cao hơn một chút, nhưng thực tế thì mọi người thích ăn loại mặt hơn, Trần Kiến Quân ghi chép lại, sau đó thỉnh thoảng đem những sản phẩm đã qua chế biến về nhà, để mọi người đánh giá.
Cứ như vậy hơn một tháng, Lưu Điền Phương sáng sớm đưa cháu nội lớn đi đến trường mẫu giáo, rồi tiện đường ghé qua hợp tác xã mua bán xem thử, không nhìn thấy món nào vừa ý thì không mua, nhưng khi đi ngang qua một con hẻm vắng vẻ, bà gặp một chỗ bán ngải cứu thì mua nửa cân. Về đến nhà thì nhìn thấy ngoài Viên Viên, Bàn Bàn đang chơi trong sân thì còn có cả hai đứa nhỏ Tri Vân, Tri Học.
Bà thấy hơi bất ngờ.
"Tiểu Vân, tiểu Học sao hai đứa đến đây được vậy? Đi cùng ai đến?" "Mẹ, đến cùng mẹ ạ."
Trần Lão Tam cầm đồ nghề từ trong phòng đi ra: "Vợ của Ái Đảng qua đây."
Sau khi nói xong, bắt đầu làm mộc ở dưới cây hoa quế mới trồng, ông đang thử làm một con chim gỗ cho cháu nội, chưa từng làm bao giờ nhưng đã từng nhìn thấy người khác làm, vậy nên ông vừa nhớ lại vừa làm thử. Phương Hồng Mai đi ra từ nhà bếp, chào Lưu Điền Phương một tiếng: "Thím về rồi ạ? Cháu ở nhà không có gì làm nên dẫn hai đứa nhỏ sang chơi."
Lưu Điền Phương đi vào nhà bếp nhìn thì biết cô ta lúc nấy đang rửa cải rau.
"Số rau cải này là hàng xóm tặng cho nhà cháu, cháu nhớ bên nhà thím không có nên đem qua đây một ít."
Lưu Điền Phương cười: "Lần sau qua đừng đem đồ gì qua, rau này của cháu cũng được người khác cho, rau của cháu trồng còn chưa ăn được đúng không, bên nhà thím có, lát nữa về thì hái về mà ăn."
"Không cần đâu ạ, ở nhà cháu vẫn còn."
"Cháu ở bên đó quen chưa?"
"Quen rồi ạ, không có gì hết, có điêu con của hai nhà bên cạnh đều lớn hết rồi, không chịu dẫn hai đứa nhỏ kia đi chơi, mà con nghĩ cũng không sao cả, có muốn thì qua bên này chơi, như vậy có làm phiền thím không ạ?"
"Không sao không sao, buổi trưa Ái Đảng không về đúng không?"
"Anh ấy không về, buổi trưa về thì vội vàng quá, đến chiều tan học ảnh mới về."