Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 171 - Chương 171: Không Nói (2)

Chương 171: Không Nói (2) Chương 171: Không Nói (2)Chương 171: Không Nói (2)

"Giống như mấy đứa Kiến Quân, tụi nó buổi trưa cũng không về."

"Ấy, anh ấy mới bắt đầu đi học, năm đầu tiên cũng phải sống ở trong trường, bọn họ thì không giống thế, bây giờ đều học năm thứ hai rồi, có thể về nhà ở rồi."

"Qua năm sau là các cháu cũng như vậy thôi, cháu qua đây kiểu gì?"

"ĐỊ bộ ạ.

"Đi bộ? Đi bộ, cháu không đi xe bus sao?" Lưu Điền Phương nghĩ đến khoảng cách không gần, mà còn có hai đứa nhỏ nữa.

"Đi xe bus tốn tiền, cháu không có việc gì phải làm, đi bộ cũng không sao."

"Cháu qua đây hết bao lâu?"

"Cháu không đeo đồng hồ, nên cũng không biết bao lâu, chắc là hơn một tiếng."

Hơn 1 tiếng, vậy mà còn không lâu nữa, còn lâu hơn đi bộ từ thôn Trần Ốc bọn họ đến huyện thành một ít, Lưu Điền Phương hơi kinh ngạc nhìn cô ta một cái, bà biết là, mặc dù bà biết vợ Ái Đảng từ nhỏ đã làm việc nhà, nhưng thật ra cũng không làm việc nặng nhọc gì, dù sao đi nữa cô ta lớn lên ở thành phố, là người thành phố, làm việc cũng không được nhiều lắm, mà bây giờ lại dẫn hai đứa nhỏ đi bộ lâu vậy...

Bà nghĩ một lúc thì trong lòng có tính toán, đây là vì tiết kiệm tiền, cũng đúng, lúc trước mỗi tháng đều có tiên lương, bây giờ không những không có lương mà còn phải tiêu tiền vào đủ thứ, kể cả Ái Đảng có trợ cấp thì số tiền đó cũng không nhiều, nhưng mà cũng không cần tiết kiệm chút tiền đó chứ?

Bình thường, đây là lúc bà cùng hai đứa cháu nội nhỏ học, học nhận mặt số, ca hát, đọc vè, mấy thứ này là cháu trai lớn được dạy ở trường mẫu giáo, bà học được, rồi dạy cho hai đứa nhỏ.

Bây giờ có thêm hai đứa nhỏ, bà lấy giỏ tre ở trong phòng ra, bên trong đựng những miếng gỗ vuông vắn, đổ lên bàn.

"Viên Viên, Bàn Bàn lại đây, chúng ta xếp nhà nào."

Trên sáu mặt của mấy miếng gỗ vuông vắn kia đều được viết số từ 1 đến 10, bà sẽ để hai cháu nội xếp lên trên theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, cuối cùng sẽ xếp được một cái kim tự tháp, sau đó có thể xếp mở rộng ra, ví dụ như nhà hay là xe...

Hai đứa bé đều rất thích trò chơi này.

Tri Vân với Tri Học lúc trước cũng từng chơi cùng, trò chơi này có hai bộ đồ chơi, tất nhiên sẽ không đủ để mỗi đứa một bộ, Lưu Điền Phương để hai đứa cùng chơi một bộ, hợp tác với nhau.

Phương Hồng Mai cũng đứng bên cạnh nhìn, vừa nhìn đã nhìn thấy sự chênh lệch, tốc độ của con nhà người ta rất nhanh, đầu tiên tìm ra miếng gỗ mình cần trong một đống gỗ vuông lộn xôn, sau đó xếp gọn gàng lại, chỉ trong chốc lát đã xếp được hình dạng đại khái rồi, mà hai đứa con của cô ta thì căn bản không quan tâm bên trên có số gì, cứ thấy cái nào hợp là bốc cái đó, cùng nhau xếp được một kim tự tháp ngay ngắn, sau khi bị sụp, phải xếp lại từ đầu thì hai đứa sẽ cãi nhau, chị gái muốn lấy để xếp nhà, em trai không chịu đưa, giữ cứng ngắc tự chơi một mình, không hợp tác với nhau, mà hai anh em đứng bên cạnh thì xếp được một ngôi nhà kiên cố, sau đó lại xếp lại thành một chiếc xe, hai đứa rất ít cãi vả.

So sánh tạo nên sự chênh lệch, hai đứa bé sinh đôi năm nay đã 5 tuổi, mà con gái lớn của cô ta còn chưa đầy 4 tuổi, mà con trai còn nhỏ hơn chị nó một tuổi. Tuổi tác có khoảng cách nên đây cũng là chuyện bình thường.

Cô ta nghĩ như vậy.

Nhưng nhìn hai đứa cãi nhau lần nữa thì cô ta khuyên: "Tiểu Vân, con là chị gái, nên nhường em một chút, tiểu Học sao con lại làm hư cái chị con xếp hả? Chị khó lắm mới xếp lên được mà."

Chị hai không cho phá, tiêu Học lại quay ra phá sụp cái xe mà hai anh cực khổ xếp nãy giờ, Viên Viên tức giận nói: "Em làm gì đấy, sao em lại lấy của anh? Trước mặt em có mà.”

Lưu Điền Phương cầm mấy miếng gỗ Tri Học lấy trả lại cho hai đứa nhỏ, sau đó đặt một tấm gỗ chính giữa để ngăn cách: 'Mấy đứa chia nhau ra chơi nhé, ai chơi phần người ấy."

Viên Viên cầm miếng gỗ vừa nhận lại được: 'Ây da, lại phải xếp lại từ đây, con phải xếp cho thật cao, Bàn Bàn, em xếp sai rồi kìa, đây là số 6, em đặt vào chỗ số 9 rồi."

"ý, đúng rồi, số 6 ở đâu?"

"Chỗ này có một cái."

"Hai đứa nó thật thông minh." Nhìn thấy thế, Phương Hồng Mai khen ngợi.

Nghe thấy cô ta nói vậy, Lưu Điền Phương khiêm tốn khoát khoát tay: "Thông minh chỗ nào, dạy nhiều lần lắm rồi đó."

"Những thứ này đi đến trường giáo viên cũng sẽ dạy, bây giờ sớm vậy đã học thì có tác dụng gì ạ?”

Lời này thật kỳ lạ, Lưu Điền Phương nhìn cô ta một cái: "Học nhiều chút cũng không phải là chuyện xấu."

Phương Hồng Mai không nói thêm nữa chỉ đứng bên cạnh nhìn, trò chơi này rất thú vị, có thể xếp được nhiều ngôi nhà có hình dáng khác nhau, bốn đứa nhỏ đều chơi rất thích thú, Lưu Điền Phương và Phương Hồng Mai đứng bên cạnh xem chúng chơi.
Bình Luận (0)
Comment