Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 172 - Chương 172: Không Nói (3)

Chương 172: Không Nói (3) Chương 172: Không Nói (3)Chương 172: Không Nói (3)

Sắp đến buổi trưa, Lưu Điền Phương nhìn tụi nhỏ vẫn còn đang chơi, nói với Phương Hồng Mai: "Thím đi nấu cơm, con ở đây coi tụi nhỏ đi."

"Tụi nó đều hiểu chuyện, không cần coi đâu, để cháu đi giúp thím."

"Sao mà được chứ, cháu là khách, sao mà để khách nấu cơm được, con cứ ở đây coi tụi nó chơi đi."

Viên Viên với Bàn Bàn nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn thím, hôm nay có khách đến, trong nhà sẽ nấu món gì ngon đây? Nếu như có đùi gà ăn thì tốt quá.

Lưu Điền Phương đi vào nhà bếp, nhóm lửa, hấp khoai tây với khoai lang, rồi lại hấp thêm một rổ ngô non, đập hai quả trứng gà, luộc lá ngải cứu, sau đó cho củ cải muối vào hâm nóng, thế là xong bữa trưa.

Ở trong sân, Trân Lão Tam nhìn bóng của mình để xác định thời gian, ông đặt con chim gỗ đã được khắc thành hình qua một bên, đi vào nhà bếp giúp Lưu Điền Phương một tay, giúp nhóm lửa, đưa đồ.

Trần Lão Tam đi vào, hỏi Lưu Điền Phương: "Vợ Ái Đảng đâu?"

"Đang coi mấy đứa nhỏ."

"Bữa trưa nấu gì vậy?"

"Canh ngải cứu trứng, món chính là khoai lang với khoai tây."

"Có cần thêm món gì không?" Thịt hun khói vẫn còn đúng không?

Lưu Điền Phương lắc đầu: "Có món gì thì dọn món đó."

Tất nhiên còn thứ khác, nhưng ở trong tủ, vẫn là thôi đi, có trứng gà cũng đủ rồi.

Đến bữa trưa, Viên Viên và Bàn Bàn ăn ngô trước, ngô này ngọt ngọt ăn rất ngon, mỗi đứa đầu ăn hai quả, rồi ăn thêm khoai tây nghiền, cái bụng nhỏ no phình cả lên. Phương Hồng Mai thì tập trung vào bát canh ngải cứu trứng, trứng nổi lềnh bềnh, cô ta dùng muỗng múc múc rất nhiều vào bát của hai đứa trẻ.

"Cháu không thấy nhà thím trồng ngô, là mua đúng không ạ?"

"Đúng vậy."

"Canh ngải cứu này ngon quá." Nhà bọn họ đã hơn mười mấy ngày không mua trứng gà luộc về ăn.

"Vậy thì ăn nhiều chút."

Ăn cơm trưa xong, Lưu Điền Phương tưởng là cô ta sẽ đi về, nhưng không phải thế, cô ta trực tiếp hỏi: "Thím ơi, buổi trưa con dẫn hai đứa nhỏ đi ngủ, căn phòng mà lúc trước con ngủ còn giường đệm không ạ?

Lưu Điền Phương lắc đầu: "Cháu vào phòng cô tụi nó đi, giường nệm kia thím dọn rồi."

Sau khi tiêu hoá bớt bữa trưa, Lưu Điền Phương cũng sẽ dẫn hai đứa cháu nội đi ngủ một giấc, tâm một tiếng sau hai đứa nhỏ tỉnh lại thì bà sẽ dắt chúng đi tìm bạn chơi.

Lần này thì không chỉ có hai đứa, Phương Hồng Mai còn dẫn thêm hai đứa nữa tới.

Tụi nhỏ tụ tập với nhau chơi đủ thứ, nhưng bình thường thì có cái gì chơi cái đó, lần này, ba của một cậu bé hàng xóm bện cho nó một quả bóng làm bằng tre, vậy là tụi nhỏ liền chơi đá banh, vẻ vẻ chạy nhảy trên đường, mới một lát mà người đã đây mồ hôi, người lớn thì đứng một bên nói chuyện.

Sắp đến giờ, Phương Hồng Manh ước chừng đã đến giờ Trần Ái Đảng đi học về, nên nói: "Thím ơi, tụi cháu về nhà đây, cháu phải về nhà chuẩn bị cơm nước cho ba tụi nhỏ."

Lưu Điền Phương đi vào lấy củ cải muối: "Bữa trưa thấy cháu thích ăn món này, đem chút về ăn đi, thím nhớ là cháu không đem theo nhiều đồ, sau này thường xuyên qua chơi nhé."

"Vâng, tất nhiên rồi."

Sau khi đám người Trần Kiến Quân về nhà liền nghe Viên Viên với Bàn Bàn nói hôm nay nhà có khách đến, là thím, còn cùng chơi rất lâu, bọn họ không quan tâm lắm, đến thì cứ đến thôi.

Nhưng ai mà biết, cô ta xem những lời khách sáo kia là thật, mỗi khi rảnh rỗi lại đến chơi.

Lưu Điền Phương bị làm cho hơi bực mình, đi sớm về muộn, mỗi tuần sẽ có ba ngày như thế, theo lời Phương Hồng Mai nói thì bên đó không có bạn, vậy nên qua đây chơi, bọn họ sẽ cùng nhau nói chuyện.

Sau khi đến đây sẽ coi mấy đứa nhỏ chơi với nhau, sau đó ăn bữa cơm trưa, sắp tới giờ thì sẽ vê, hơn nữa, ngoài lần đầu đem theo chút rau cải tới thì mấy lần sau toàn đi tay không, cứ như vậy đến hai tuần, cô ta đến bữa sáng cũng không ăn, dậy một cái là trực tiếp đi qua đây, cùng ăn sáng với đám người Trần Kiến Quân, liên tục như vậy trong ba ngày, Lưu Điền Phương cũng tỏ ra bái phục, cô ta bôn ba đường xá vất vả như vậy, chỉ để ăn bữa cơm, có xứng đáng không?

Thật tình, Trân Kiến Quân cũng có chút bội phục. Nếu như đổi lại là anh, anh sẽ không bằng lòng đi xa như vậy, dù sao còn phải mang theo hai đứa nhỏ, mà chúng nó cũng không quan tâm được nhiều. Đi mệt là sẽ không chịu, nhất là con của cô ấy còn nhỏ, đi xa như vậy chắc chắn là phải cõng hoặc bế.

Sau khi ăn sáng cùng nhau mấy ngày, Hứa Hiểu hỏi: 'Mọi người nói xem, anh ấy có biết không?"

Trần Lão Tam đang mài con ngựa gỗ đến bóng loáng, để không có chỗ nào thô ráp làm người ta bị thương: "Ba cảm thấy cậu ta chắc cũng không biết."

"Anh cũng nghĩ là không biết." Trần Kiến Quân cảm thấy, bác hai và người anh họ này của anh đều là những người hiểu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment