Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 173 - Chương 173: Qua 7-8 Năm (1)

Chương 173: Qua 7-8 Năm (1) Chương 173: Qua 7-8 Năm (1)Chương 173: Qua 7-8 Năm (1)

Bây giờ mỗi nhà nhìn chung đều không dư giả, không giống như thế hệ sau, nhà nào cũng đều không thiếu một bát cơm.

Bây giờ thỉnh thoảng đi xin thì chỉ có những người da mặt dày, cố tình muốn lợi dụng mới làm được. Trần Ái Đảng vẫn có lòng tự trọng khá lớn.

Hơn nữa nếu nói rằng thật sự khó khăn... Bây giờ mới đến đây chưa bao lâu mà đã không có tiên, không có lương thực sao?

Lúc Phương Hồng Mai tìm đến lần nữa, Trần Kiến Cường nhờ cô ấy mang một quyển sách cho Trần Ái Đảng, nói là cảm thấy rất hay. Cậu dùng tờ báo che mắt cô ấy, nhưng thực ra bên trong lại kẹp một mảnh giấy.

Phương Hồng Mai nhìn trang bìa, là sách tư tưởng, cô ấy cũng không có ý định mở ra xem, đưa nguyên trạng cho Trần Ái Đảng.

"Hôm nay em đến thăm nhà của chú ba, Kiến Cường nhờ em mang về cho anh, nói là rất hay." Nói xong cũng vào bếp bận rộn.

"Em đến nhà chú ba à, để anh đọc thử." Anh ấy mở trang bìa ra, vừa lật đã thấy tờ giấy kia, nói là nếu có gì khó khăn thì nói cho cậu ấy biết, chị dâu thường xuyên mang theo đứa nhỏ đi đường xa từ sáng sớm như vậy, buổi chiều lại về lúc trời nắng chói chang, quá vất vả. Hai đứa cháu đều còn nhỏ, nếu mình có gì không tiện thì cứ nói với cậu ấy. Cậu ấy và em trai sẽ trợ giúp.

Trần Ái Đảng nhìn lá thư này, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng lên, anh ấy hỏi Phương Hồng Mai: "Em thường qua nhà chú ba à?”"

"Đúng vậy."

"Em mang cái gì qua?"

"Phải mang cái gì chứ, em không mang gì cả, chúng ta cũng đâu có thứ gì để mang qua." Cô ấy hỏi ngược lại. "Ngày trước em về nhà mẹ đẻ đều sẽ mang theo thứ gì đó mà."

"Nhưng những thứ đó không cần bỏ tiền ra mua, bây giờ phải bỏ tiên mua đồ mang đi sao? Em ở nhà chỉ có một mình, không có ai nói chuyện, cũng không có bạn bè, qua bên kia nói chuyện với thím, hai đứa trẻ cũng có thể tìm anh của chúng chơi cùng."

"Vậy mỗi ngày em đi ăn, em cũng không mang theo ít đồ sao? Lương thực người khác đều là gió thổi tới à? Em nói xem, tổng cộng mấy lần?"

"Cũng không nhiều, hai ba ngày đi một lần." Không phải ngày nào cô cũng qua.

Trần Ái Đảng nghe xong cảm thấy mình sắp không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

“Em có tính xem em đã ăn bao nhiêu chưa?”

"Nhà họ có bốn người có trợ cấp, ba mẹ con em có thể ăn bao nhiêu chứ?"

"Hay là em thử vê nhà mẹ đẻ ăn cơm mà không mang theo gì đi, vê lâu dài xem người nhà mẹ em có nói gì không?" Ba mẹ cô không có ý kiến, anh trai chị dâu của cô kiểu gì cũng sẽ có.

"Hồi trước ngày nghỉ em cũng đưa mọi người về nhà ba mẹ em ăn cơm đấy thôi.'

"Vậy anh hỏi em, có lần nào là anh đi tay không không?”

Phương Hồng Mai cẩn thận suy nghĩ một chút, thật sự là vậy. Nếu không có đồ ăn thừa' của nhà hàng, Trần Ái Đảng vẫn sẽ mua chút đồ mang theo.

"Nếu người khác cũng tới nhà chúng ta như vậy thì em sẽ nghĩ như thế nào?" Trần Ái Đảng cảm thấy hơi bất lực.

Trước kia Phương Hồng Mai cũng làm vậy, cô rảnh rỗi là sẽ đưa người nhà về nhà ngoại ăn chực, nhưng cô có thể trở về ăn chực mấy lần chứ?

Chỉ có ngày nghỉ mới trở về, hơn nữa lần nào về cũng mang đồ ăn thừa trong nhà hàng nhiều hơn, thực tế là mình chịu trách nhiệm về khẩu phần lương thực, có thể giống với tình huống bây giờ sao?

Anh cũng không nghĩ cô sẽ thường xuyên đến, cô chỉ nói với anh thỉnh thoảng sẽ qua thăm, nhưng thỉnh thoảng và thường xuyên không giống nhau.

Phương Hồng Mai không nói nên lời, cô vê nhà mẹ đẻ thì không đi tay không, cũng thường xuyên mang đồ cho cháu trai cháu gái, mà đó lại là nhà mẹ ruột của cô. Còn lúc cô vê nhà ba mẹ chồng, cháu trai ruột, con dâu, sao có thể có ý kiến gì?

Không ai nói gì cô nên cô cho đó là đương nhiên, Trần Ái Đảng nhìn Phương Hồng Mai cúi đầu thở dài, nếu như muốn qua đó nói chuyện phiếm hay gì thì anh không phản đối, nhưng giống như vậy thì không thể có lần tiếp theo.

Nhớ lại bữa sáng cô còn phải qua bên kia ăn, nói cô không có ý tiết kiệm một chút lương thực anh cũng không tin được.

"Sáng qua em nghĩ như thế nào, hai đứa bé còn nhỏ, em không sợ đi qua đi lại xảy ra chuyện ư?"

"Bọn chúng được đi chơi đều rất vui, nhà chú ba có rất nhiều đồ chơi, trong nhà chúng ta không có gì."

Trần Ái Đảng im lặng, yết hầu giật giật lên xuống: "... Em yên tâm."

Trần Ái Đảng không phải không biết xấu hổ, việc này vẫn cần phải giải quyết.

Vào ngày nghỉ của mình, anh mang theo một con gà mái và nửa túi bắp ngô mua từ người trong thôn đến nhà chú ba.

Khi họ đến nơi, anh không nói mình cầm con gà mái này làm gì, chỉ nói tình cờ thấy có người bán nên mua một con, mọi người cùng nhau ăn một bữa ngon.
Bình Luận (0)
Comment