Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 219 - Chương 219: Lập Gia Đình (1)

Chương 219: Lập Gia Đình (1) Chương 219: Lập Gia Đình (1)Chương 219: Lập Gia Đình (1)

Sau khi làm xong, đoàn người mới quay ngược lại thôn Trần Ốc

Lưu Chu Bang nhìn những người đội mũ lao động ở đồng ruộng ven đường, đổ mồ hôi như mưa dưới trời nắng nóng, không nhịn được xót xa.

Ba anh em bọn họ đã ôm ấp chăm sóc em gái mấy chục năm...

Lưu Điền Phương nhìn cửa sổ bên ngoài xe, vui mừng nghĩ đến cảnh bà sẽ giới thiệu nơi mình sống cho anh trai mình.

Ở trên xe, tâm tình Trần Hướng Hồng, Trân Hướng Hoa, Trần Kiến Dân cũng rất kích động,

Bọn họ đang ngồi ở trên chiếc xe ô tô bốn bánh!

Cái này xe là cửa cậu và anh chị họ!

Bọn họ là nước ngoài trở về!

Nói ngắn lại, tóm lại, rất có tiền!!!

Đợi mấy chiếc xe vào thôn, mấy người nhàn rỗi ở thôn Trần Ốc đều đi theo sau xe nhìn kính chiếu hậu.

Chờ đến mấy chiếc xe vào thôn, thôn Trần Ốc có nhàn rỗi người đều đi theo xe mông mặt sau xem kính chiếu ảnh

Lúc này xe đạp còn khó chứ đừng nói đến ô tô bốn bánh!

Người dân trong thôn đã tập trung trước của nhà Trần gia như đang ngắm cảnh trời Tây.

Đây chính là ô tô, bọn họ nếu đi huyện thành, trong tình huống ngẫu nhiên thì mới có thể nhìn thấy một chút, hiện giờ trong thôn của bọn họ liền có mấy chiếc dừng lại, đương nhiên bọn họ phải nhìn thật kỹ, để tăng thêm kiến thức!

Người dân ở thôn Trần gia không biết lai lịch của Lưu Điền Phương, chỉ biết anh trai của Lưu Điền Phương tìm thấy rồi, hơn nữa là người có tiền có thế.

Bọn họ cũng không được đến gần quá, phải cách một khoảng mà vây xem, chưa được một lát, cửa nhà đã có một đống người, nếu như ở trong manga anime, Trần Kiến Quân bây giờ trên trán treo hẳn ba chấm đen, anh có cảm giác chính mình như con khỉ được người ta tham quan.

Trần Lão Tam lấy chìa khóa ra mở cửa, cả nhà liền nhanh chóng đi vào, bên trong vì Liễu Lan thường xuyên quét tước, cũng bởi vì trước đó đã nói cho cô một tiếng, cô cũng đã dọn dẹp qua, nên khi đến liên có thể vào ở ngay.

Nhiều người như vậy, liền có sáu phong chắc chắn là ở không đủ, cho nên Trần Kiến Cường, Trân Hướng Quyên, Chu Hàn phải tới nhà của Trần Kiến Dân tá túc.

Đứa nhỏ cùng cha mẹ ở cùng một phòng, cứ như vậy mà chia phòng ngủ.

Trân Lão Tam đi ra bên ngoài nói tình trạng, mọi người bên ngoài không còn tập trung kín mít nữa, mà là tụ tập nơi xa xa bàn tán, có thể biết được trung tâm chủ đề của bọn họ là nơi này, ông không tránh khỏi có chút buồn phiền.

Lưu Chu Bang đang tham quan nhà của em gái mình, đây là nhà ngói gạch xanh khang trang, còn tốt, nhưng bên tòa nhà bằng đất nung kia mới là nơi mà em gái ông ấy ở hơn mười năm, nhìn hoàn cảnh nơi này, nghĩ đến bản thân những năm gần đây ở nước ngoài dốc sức làm việc, hai anh em ông ấy đều không quá như ý, nhưng cũng may, bây giờ chung quy là khổ tận cam lai.

Lưu Chu Bang cũng không muốn ở nơi này lâu, ở được hai ngày liền rời đi, ông ấy còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, hiện tại đã trì hoãn không ít thời gian.

Trước khi đi, ông ấy còn cho sáu đứa cháu của em gái mình mỗi đứa một hồng bao lớn.

Bên trong bao lì xì không phải là tiền, mà là hai món trang sức bằng vàng, hai món trang sức bằng vàng này đối với Trân Kiến Quân không tính là cái gì cả, nhưng đối với Trần Hướng Hồng mà nói, cho dù em trai ở đặc khu kia, định kỳ sẽ cho cô một ít quần áo để cô đem đi huyện thành bán, điều kiện cải thiện cũng không ít, nhưng chung quy cũng chỉ là buôn bán nhỏ, thu nhập có hạn, vàng lại rất đáng giá, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy, người cậu này đã đưa bao lì xì gặp mặt như vậy, Trân Hướng Hồng lại một lần nữa nhớ kỹ người cậu rộng rãi này.

Bọn họ vừa đi, rất nhiều người trước đây không đặt chân tới Trân gia đến đây, hỏi bọn họ Lưu gia rốt cuộc là có địa vị gì, người Từ gia càng như tổ ong vỡ tổ, chạy vào trong nhà, một là muốn tìm hiểu, hai là muốn nhìn thử xem có đồ vật gì có thể lấy đi, nhiều năm không gặp như vậy, chắc chắn là có tiên hoặc là đồ cho cháu ngoại trai của ông ấy.

Trân Hướng Hồng giấu rất gắt gao, ai hỏi cũng nói là không có, dù sao mọi người cũng không biết, cô một mực nói không có là không có.

Nhưng cô không biết, Lưu Chu Bang lần này đem đồ tặng đi, tuy rằng là đối xử bình đẳng, nhưng sau khi anh biết chuyện cô đã từng đem một đứa con gái cho người ta, đối với cháu ngoại trai tâm cũng lạnh đi mấy phần, bởi vì anh biết được sự thống khổ của cốt nhục phân li, kết quả hiện tại cháu ngoại trai này bởi vì một loại phong kiến mê tín không đáng tin kia, đem con gái ruột của mình cho người khác.

Mà Lưu Điền Phương có thể nói là rạng rỡ, trông trẻ ra mấy tuổi, thần thái cũng rất tươi đẹp.
Bình Luận (0)
Comment