Chương 220: Lập Gia Đình (2)
Chương 220: Lập Gia Đình (2)Chương 220: Lập Gia Đình (2)
Cả đời này bà ấy cũng không ngờ là biết được tin vui này, hơn nữa còn cùng anh hai giữ liên lạc, hiện tại anh hai có việc phải đi gấp, nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để có thể ở bên nhau, chờ đến khi chị dâu còn có cháu trai trở về, bọn họ còn phải gặp mặt nhau.
Trân Lão Tam thở phào nhẹ nhõm một hơi, vị anh hai này tuy rằng không cho ông vẻ mặt tốt đẹp gì, nhưng tốt xấu đối với ông cũng không buông lời ác ý, cũng bởi vì xem thường ông thôi, ngoài miệng không nói gì linh tỉnh, cái gì mà không tương xứng để ông cùng em gái ông ấy tách ra, có thể cho rằng ông ấy đã đồng ý, chờ qua một thời gian nữa, lại giống như Lưu Điền Phương, tâm trạng cực kỳ tốt, có đôi khi cứ như đang làm những gì vậy, sẽ đột nhiên mà cười ra tiếng, có mấy lần dọa mấy đứa cháu ông nhảy dựng lên.
Cũng chính vì lần này, Trân Kiến Dân cuối cùng cũng hạ quyết tâm, một mình đi ra ngoài kiếm việc gì đó sau khi đã tiêu sắp hết tiền dành dụm, nghĩ đến chiếc xe hơi của vị cậu kia, trong lòng nóng bừng.
Lưu Chu Bang rời đi, Trần Kiến Cường cùng Trần Hướng Quyên cũng trở về thủ đô.
Chu Hàn lúc này cũng đã đến đây, cùng nhau ăn một bữa cơm, quan hệ của bọn họ cũng có danh phận.
Về phần Trần Kiến Quân, ngoài lễ gặp mặt, anh còn được sự trợ giúp đỡ của cậu anh để mở rộng nguồn tiêu thụ, lại thu được mấy đơn hàng, cũng vội vã trở về đặc khu gấp rút lấy hàng ra, kế tiếp có thể dự đoán là một khoảng thời gian bận rộn, nhưng đây là một phiên não ngọt ngào.
Rất nhanh, Trần Kiến Quân liên đến mấy nhà máy đó, tiếp tục vì vườn trái cây cùng nhà xưởng của anh mà phấn đấu, mặt khác, đoạn thời gian ở bên này, bọn người Trần Lão Tam phải về thủ đô, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, ba người bạn nhỏ cũng phi thường nhớ tới những người bạn của chúng, ở chỗ này không phải không có bạn bè chơi đùa, nhưng so với thủ đô thì thiếu nhiều hơn.
Chẳng qua là trở về cũng là lúc khai giảng, bọn họ cũng không sợ hãi việc học, nhưng đi học có nghĩa là phải dậy sớm, ở chuyện này mà nói tới, bọn họ vẫn hy vọng kỳ nghỉ có thể kéo dài một chút, càng dài càng tốt.
Bọn họ vừa rời khỏi, bên cạnh Trân Kiến Quân liên trống vắng.
Nhưng trong thời gian này, cũng không còn cách nào, nơi này anh không thể nào rời đi, Trần Kiến Quân chỉ có thể khẽ cắn môi, tiếp tục vùi đầu mà làm việc, bây giờ vất vả, thêm vài năm nữa liền có thể hưởng phúc, đây cũng đáng giá.
Anh một lần rồi một lần tự an ủi chính mình, sau đó tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.
Chờ đến khi mùa trái cây qua đi, cũng chính là thời điểm anh nhàn rỗi nhất, anh dành một khoảng thời gian để đến thủ đô, không có trục trặc gì thì có thể là tháng 12, Trần Hướng Quyên phải cùng Chu Hàn kết hôn.
Một lần là ở quê Chu Hàn, một lần chính là ở thủ đô.
Thủ đô có bọn người Trần Lão Tam, còn có bạn bè, đồng nghiệp cùng công tác với bọn họ, không làm lớn lắm, chỉ là mấy bàn mời mọi người đến tham gia vẫn là cần thiết.
Trân Kiến Quân chuẩn bị cho người em gái này một hậu lễ.
Anh mua một bộ trang sức là lễ vật cho cô lúc kết hôn.
Nếu bị Trân Hướng Hồng cùng Trân Hướng Hoa biết, chắc chắn sẽ xầm xì, không còn cách nào, đối với anh mà nói, anh cùng Trần Hướng Quyên ở cùng nhau mấy năm nay, so sánh với hai người chị kia, thì tình cảm với em gái vẫn tốt hơn, hơn nữa hiện tại trong tay anh cũng đã có tiền, chờ đến khi Trần Kiến Cường kết hôn, anh cũng sẽ đưa ra một phần, những người trước kết hôn không có lễ vật gì, nói anh bất công, Trần kiến Quân cũng chỉ có thể sờ sờ mũi mà đồng ý, anh đích thật bất công.
Có điều anh cũng không phải con của ba mẹ anh, không cần phải chú ý chuyện xử sự công bằng, anh cứ tùy ý, hơn nữa anh cảm thấy, chị hai Trân Hướng Hoa phỏng chừng sẽ không nói gì, nhưng chị cả chắc sẽ nói, nói bản thân cô cũng không dễ dàng gì gì đó.
Nhưng nhân sinh chính là bất công, anh thừa nhận.
Trân Lão Tam cùng Lưu Điền Phương cũng đã tính toán xong việc chuẩn bị đồ cho nhà gái, nay đã khác xưa, hiện tại lúc này so với trước kia tốt hơn nhiều, những quy cách chuẩn bị so với trước kia con gái thành hôn khẳng định cùng muốn hơn, dù Trân Kiến Quân đầu to ra mà tính, thì vốn riêng của bọn họ cũng không ít.
Mỗi tháng Trần Kiến Quân đều sẽ đưa ít tiền, ngoài chỉ phí đó còn hiếu kính thêm không ít, Trần Lão Tam hỗ trợ trông vừa trái cây cũng có chút ít tiền, lại không có chuyện gì tiêu tiền, tích cóp lại liền không phải một con số nhỏ.
Tứ đại kiện đều mua đủ, cái bàn ngăn tủ, cái rương, còn có mầền lông ngỗng, Lưu Điền Phương đều đã chuẩn bị đầy đủ.