Chương 242: Nghỉ Đông (3)
Chương 242: Nghỉ Đông (3)Chương 242: Nghỉ Đông (3)
Trần Kiến Quân vỗ tụi nó một cái: "Tụi con còn trẻ mà sao lại có cái bộ dạng ỉu xìu vậy?”
Trần Khải Triều ngáp một cái: 'Ba không biết đó thôi, tụi con mua ghế ngồi không tệ, nhưng mà thời gian ngủ quá ngắn, bên cạnh của bên cạnh có một cặp vợ chồng trẻ mang theo đứa con chưa đầy một tuổi, một đứa khóc là đứa còn lại sẽ khóc theo, ôi trời ơi, ngày đêm khóc không ngừng nghị, thiệt là chịu không nổi mà."
Lão nhị Trân Khải Thành chỉ chỉ quâng thâm mắt của mình: "Hai giờ khuya hôm qua bắt đầu khóc, khóc liên tục, đến rạng sáng mới ngừng."
"Trẻ con là ma quỷ." Lão tam Trần Khải Húc mệt mỏi bổ sung.
Trân Kiến Quân sờ đầu tóc, rồi lấy một cái khăn khô để lau tóc cho bọn họ, vừa cười vừa nói: "Lúc tụi con còn nhỏ không phải cũng vậy sao, không vừa lòng cái gì liền khóc, lại không biết nói chuyện, dằn vặt mẹ các con vô mệt ơi là mệt."
Trần Khải Triều lười biếng nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ dịch vụ lau tóc của ba, vừa phản bác: "Đó không phải là con, bà nội nói rồi, lúc con còn nhỏ rất ngoan ngoãn.'
Cặp song sinh không ngoan ngoãn lắm kia không nói nên lời trong ba giây: "Tụi em mới không khó chăm sóc như vậy."
Đâu tóc ngắn rất nhanh đã lau gần khô rồi, Trần Kiến Quân lại lau tóc cho Trần Khải Thành.
"Bây giờ còn chưa đến 3 giờ, đợi lát nữa đi ngủ một giấc đi."
"Vâng, ngồi một lúc cho bớt no đã."
"Chưa lau khô tóc thì đừng đi ngủ." Hứa Hiểu đi đến, không quên dặn dò một câu.
"Tụi con biết rồi mẹ." Hứa Hiểu đi đến gõ cửa phòng của Xuân Yến Hạ Yến: "Sắp xếp đồ xong chưa? Ra ngoài đi tắm đi, mợ đổ nước luôn rồi, các cháu ai tắm trước?"
"Con tắm trước." Hạ Yến đi ra trước.
"Đến đây, đây là chỗ tắm rửa, khăn tắm mợ đã để trong thùng rồi, bên cạnh còn có nước lạnh, nước vẫn nóng lắm nên tự thêm vào nhé."
"Con biết rồi ạ."
Trần Khải Triều vừa nghe, nhắm mắt lại, trên đầu đột nhiên cảm thấy hơi nặng hơn, quả nhiên là cái khăn, cậu hưởng thụ lực lau tóc của ba, ngữ khí lười biếng nói: "Mẹ chu đáo quá vậy, tụi con hồi giờ chưa được hưởng thụ như vậy bao giờ, mấy anh em tụi con chắc không phải được nhặt vê đúng không?
Trân Kiến Quân đột nhiên dùng sức: "Tụi con chưa soi gương bao giờ hả, còn hỏi có phải được nhặt về không, tụi con là ba thằng con trai, nếu như có một bé gái thì mẹ con nhất định còn chu đáo hơn bây giờ."
Trần Khải Triều kêu đau: "Ba! Đầu tóc sắp bị lau rụng hết rồi! Giới tính đâu phải tụi con có thể quyết định đâu."
Lẽ nào tuốt hết tóc cậu liền có thể biến thành con gái saol
Xuân Yên và những người khác đều tỉnh dậy sau khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của đồ ăn, lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, ấm áp, dễ chịu như bông khoảng ba giây, nhìn đồng hồ, này, vậy mà sắp 6 giờ rồi!
Cô bé nhanh chóng bò dậy, động tác của cô bé đã đánh thức Hạ Yên bên cạnh.
"Chị?" Cô bé mơ hồ gọi.
"Hạ Yên, dậy đi, đã 6 giờ rồi."
"Hả? 6 giờ, vẫn còn sớm mà." Hạ Yên mơ hồ nghĩ rằng mới 6 giờ sáng.
"6 giờ mà còn sớm á? Đã đến giờ ăn tối rồi."
Ban đầu Hạ Yên còn: "..." Sau đó đột nhiên: "1!"
"Ừ, đã 6 giờ rồi, bảo sao lại thơm như vậy, lúc nấy ngủ sâu quá." Hạ Yên cũng nhanh chóng ngồi dậy, mặc quần áo xong, đi ra ngoài phòng khách liên thấy Cao Hoa Mỹ đang đứng ở trước TV.
Nhìn thấy các cô đi ra, cô bé vẫy tay: "Chị, xem TV không?"
"Không xem bây giờ, bà ngoại với mọi người đâu rồi?"
"Ở trong phòng bếp, mợ cũng ở trong phòng bếp, ông ngoại vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu, bên ngoài đã có người tới tìm cậu, đã đi đến nhà máy (Ƒ #) rồi." Chỉ trong một câu đã nói rõ ràng tình hình của từng người một.
"Xuân Yên, các con dậy rồi à, ngồi đợi một chút, sắp ăn cơm rồi."
Xuân Yên bước tới: "Bà ngoại, để con giúp bà."
"Không cần, cũng nhanh thôi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần cho vào nồi nữa là được rồi, bà và mợ của con làm là được rồi." Xuân Yên nhìn thoáng qua phòng bếp, hầu hết các món ăn đều chuẩn bị xong rồi, chủng loại cũng rất phong phú.
Hứa Hiểu đang đứng ở trước nồi cười nói: "Cậu của mấy con đã cho người dọn dẹp trước rồi, còn mua cả mấy món đã nấu chín, sẽ xong nhanh thôi."
Xuân Yên gật đầu, cô bé thấy ngỗng quay, tiết canh vịt, xá xíu, tai lợn om, xương sườn... Bụng cô bé lập tức sôi lên.
Cháo ăn lót dạ trước khi đi ngủ đã được tiêu hóa xong.
Hứa Hiểu để ý thấy: "Xuân Yên, con cầm chén đũa để lên trên bàn đi, xem xem mấy em đã tỉnh dậy chưa, gọi nó dậy đi, đến giờ ăn cơm rồi."
"Bọn nó ở tầng hai phải không ạ?"
"Ừ, tầng hai."
"Không cần gọi đâu, bọn con dậy rồi." Trân Khải Triêu đi vào phòng bếp, động tác nhanh nhẹn mang những đĩa đồ ăn đã nấu xong ở bên cạnh đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngửi được mùi thơm nên đói tỉnh."
"Biết ngay các con sẽ đói."
"Ba đâu rồi ạ? Sao lại không thấy ba đâu."
"Ba con tới nhà máy rồi, chắc sẽ về sớm thôi."