Chương 243: Đi Biển (1)
Chương 243: Đi Biển (1)Chương 243: Đi Biển (1)
Bởi vì nhiều người, bàn ăn không đủ rộng, nên Trần Khải Triều tìm ra một cái bàn khác nhỏ hơn, tách ra hai bàn cho mọi người ngồi ăn cơm.
Khi Trần Kiến Quân về nhà, bàn cơm đã đầy người, Hứa Hiểu bưng hai đĩa rau xanh từ trong phòng bếp ra.
Trần Kiến Quân cầm lấy một đĩa, tìm một chỗ trống ngồi xuống: "Tôi trở vê vừa đúng lúc."
"Ba, ăn cơm, con đói bụng."
"Ăn cơm đi, không cần chờ ba, Xuân Yên Hạ Yên, các con tự mình ăn đi, cậu không giúp các con gắp đồ ăn nữa, muốn ăn cái gì tự mình gắp đi nhé." Anh vừa mới nói xong, Hứa Hiểu cũng vừa mới gắp một miếng thịt để vào trong chén của Xuân Yên.
Trần Kiến Quân: "..."
”... Khu, ăn đi ăn đi."
Hạ Yên âm thầm cười, chẳng mấy chốc, liền tham gia vào cuộc đại chiến tranh giành đồ ăn.
"Mợ, bà ngoại, tay nghề của mọi người thật tốt, xương sườn này ăn ngon thật!" Cao Hoa Mỹ đang được chăm sóc cũng khen không dứt miệng.
"Ông ngoại, để con tự làm được rồi." Cao Hoa Thịnh đang chất đống đồ ăn trong chén, che chén lại trốn đông trốn tây.
Ba anh em Trần Khải Triều, Trần Khải Thành, Trần Khải Húc tự sinh tự diệt: "...'
Một đám người càn quét sạch sẽ đống đồ ăn, Trần Kiến Quân ăn uống no đủ, vẻ mặt cũng rất thỏa mãn.
Đi ăn ở căn tin, cho dù được đặc biệt chăm sóc nhưng so ra vẫn kém tay nghề của bọn họ, chủ yếu vẫn là do nắm được khẩu vị, cũng chính là mùi vị này.
"Tiểu Thịnh, nhà con với nhà dì cả xây đến đâu rồi?" Trần Lão Tam quan tâm hỏi.
Cao Hoa Thịnh sờ đầu: " Hoàn thành xong rồi, thợ làm nói năm trước đã có thể vào ở được rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
"Các con muốn đi bờ biển chơi không? Mấy ngày nữa đi chơi một chút?" Trân Kiến Quân hỏi hai người Xuân Yên và Hạ Yên.
Hứa Hiểu nghe thấy nói đến bờ biển, kinh ngạc liếc nhìn Trần Kiến Quân một cái, sau đó lắc đầu: "Mọi người muốn đi thì đi đi, em không muốn đi biển, em sẽ ở nhà."
"Con!"
"Con cũng đi!"
"Con nữal"
"Muốn đi..."
Toàn bộ mấy đứa nhỏ đều muốn đi, Trần Lão Tam ho khan một tiếng: "Các con đi, vậy ông cũng đi, mấy đứa này đều là mấy con khỉ quậy, không thể không có ai giám sát chúng được."
"Mấy đứa đi chơi còn chưa chán sao?" Hứa Hiểu nhìn ba đứa nhà mình, hơi hơi bất lực.
Trần Khải Triều: "Ở nhà cũng không có gì vui, vậy thì đi bờ biển còn tốt hơn."
"Con đã đồng ý với bạn học khi quay lại trường học sẽ mang ốc biển về cho cậu ấy, con muốn đi nhặt ốc biển."
"Không có việc gì làm, đi cảm nhận gió biển."
Hứa Hiểu mỉm cười nhìn bọn họ: "Không có việc gì làm? Mấy con làm xong bài tập hết chưa?" Trần Khải Triều đột nhiên dựa về phía sau, vẻ mặt đau khổ: "Mẹ, mới vừa nghỉ được mấy ngày, cho chúng con nghỉ ngơi một chút đi."
"Khi ăn Tết có rất nhiều thời gian cho các con nghỉ ngơi." Hứa Hiểu không dao động chút nào.
"Đến nỗi này à, cũng không phải bắt các con học cả ngày." Trần Kiến Quân thấy bọn chúng như vậy, vừa bực mình vừa buôn cười.
"Mấy ngày này các con thoải mái thư giãn đi, sau khi đi biển về phải dành thời gian làm bài tập nhé, vừa đúng lúc, nhiều anh chị em ở đó, có bạn cùng chơi."
Trân Khải Thành và Trần Khải Húc thấy nhiều người như thế này đến đó nghỉ hè, không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ tươi tắn: "A, mọi người đáng lẽ có thể có một kỳ nghỉ đông vui vẻ rồi."
"Mọi người muộn một bước rồi, từ bỏ thiên đường, lựa chọn địa ngục."
Sau đó đón nhận ánh mắt trìu mến của Hứa Hiểu: "Các con nói lựa chọn cái gì?"
Trân Khải Húc ngồi nghiêm chỉnh: "... Không, ý con vừa nói là, chào mừng mọi người tiến vào thiên đường học tập, tiếp đây chúng ta nhất định có thể học được rất nhiều tri thức."
Trần Kiến Quân võ bả vai Cao Hoa Thịnh: "Đừng nghe bọn nó nói bậy, là cố ý đấy."
"..." Tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy mợ có vẻ nghiêm khắc hơn, mẹ của cậu còn nói muốn để mợ đặc biệt chú ý quan tâm đến đứa học sinh đang học lại để thi cao khảo (đại học) như cậu, ừm... Cậu có dự cảm không tốt.
Có lẽ là do chuyện này, lúc sau khi Hứa Hiểu giám sát bọn họ làm bài tập, Cao Hoa Thịnh cảm thấy vẫn còn ổn, ban đầu cậu còn tưởng rằng nó là kiểu huấn luyện ma quỷ.
Ngày hôm sau, Trần Kiến Quân đưa Xuân Yên theo đến phòng tài vụ (phòng tài chính) của nhà máy, ngành học đại học của cô bé là tài chính, cho nên anh đã nhờ trưởng phòng tài chính, cho cô bé một số lời khuyên trong khoảng thời gian ở đây.
Hạ Yên cũng được giao nhiệm vụ, cô bé thuộc bộ phận kiểm tra ở địa điểm vận chuyển hàng hóa, thế nhưng nếu so sánh, cô tương đối nhàn nhã, buổi chiều làm việc là được, thời gian còn lại có thể hoạt động tự do, đây là thời gian cô học tập, cô bé mới năm nhất, còn rất nhiêu thứ cần học tập.