Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 244 - Chương 244: Đi Biển (2)

Chương 244: Đi Biển (2) Chương 244: Đi Biển (2)Chương 244: Đi Biển (2)

Thích nghi mấy ngày, Trần Kiến Quân thấy hai cả hai cô bé đều không xuất hiện vấn đề gì, nên an tâm mà làm chuyện công việc của mình, sau khi bọn họ cùng đi biển một ngày rồi trở về, Hứa Hiểu chính thức tuyên bố tiến vào thời gian học tập.

Trong số rất nhiều người như vậy, người mà Hứa Hiểu đặc biệt chú tâm đến tất nhiên là Cao Hoa Thịnh, tìm ra rất nhiều lỗi sai của cậu, một lần làm sai, lúc sau sẽ thường xuyên gặp phải loại câu hỏi như thế này, Cao Hoa Thịnh làm bài cảm giác có chút muốn nôn không phải vì lượng đề rất lớn, mà là buồn nôn vì thường xuyên gặp phải dạng đề mà bản thân mình không am hiểu.

Những mặt khác cậu còn phải chịu nhiều đả kích.

Ngữ văn thì không nói làm gì, cái này nhất định là để mợ phụ đạo cho cậu, nhưng ở phương diện toán học, vậy mà cậu còn không hơn em trai họ lớn (đại biểu đệ) đang học sơ trung (cấp 2 THCS).

Khi cậu để cậu bé hướng dẫn cho mình một đề bài giải như thế nào, cậu tự hoài nghi nhân sinh (tự cảm thấy nghi ngờ cuộc sống).

Quả thật có rất nhiều lần hoài nghi nhân sinh, ba người em họ ai cũng có sở trường riêng, em họ cả học rất giỏi toán học, hàng năm đều là người sở hữu giải nhất toán học, em họ thứ hai là học sinh sơ trung chuyên tiếng Anh, khi nghe băng đĩa tiếng Anh băng đối với cậu bé thực sự là một chuyện rất nhẹ nhàng, em họ thứ ba tương đối bình thường, nhưng bình thường này là tương đối so với hai người anh trai, cậu bé tương đối bình thường, không có một môn nào đặc biệt vượt trội, cũng không có môn nào là đặc biệt là sở trường, hơn nữa thời gian rảnh rỗi buổi sáng cậu bé sẽ tự mình chủ động luyện chữ.

Bút tự (chữ đẹp) hay gì đó thì Cao Hoa Thịnh không biết, chỉ đơn giản thấy viết đẹp, là người viết đẹp nhất trong ba người anh em bọn họ.

Cao Hoa Mỹ cũng cảm thấy không giống nhau. Oa! Bên trong máy ghi âm phát ra những tin tức nước ngoài, ca khúc linh tinh gì đó thì vẻ mặt mơ hồ mờ mịt, nhưng quay đầu nhìn bọn họ, phát hiện mọi người vậy mà nghe hiểu? Hơn nữa anh họ ba còn có thể hát theo vài câu, chuyện này thật sự là quá lợi hại!

Sau đó hai anh em bọn họ thấy mợ lấy ra một quyển sách viết thuần bằng tiếng Anh, để cho ba người kia viết cảm tưởng.

Bọn họ: ”...'

Nếu để cho bọn họ viết, bọn họ sẽ nộp giấy trắng.

May mắn, mợ không có điên như vậy, chỉ là hướng dẫn bọn họ làm bài, ngoài ra đề cử một vài quyến sách kinh điển cho bọn họ đọc, viết cảm tưởng một trăm chữ là được, khi so sánh, Cao Hoa Mỹ vui sướng nhận nhiệm vụ học tập này.

Con người hạnh phúc, chính là từ so sánh mà ra.

Hạ Yên cũng thường thường mượn sách của mợ ở đó để đọc, mợ là một người thích đọc sách, có một cái giá sách kê sát trên mặt ven tường trong phòng ngủ, chứa đầy là sách, có tác phẩm văn xuôi nổi tiếng của quốc gia bọn họ, cũng có sách tiếng Anh, sách tiếng Nga, gồm có cả tiểu thuyết, tạp chí, báo chí, khi Hạ Yên đi mượn sách, còn nhìn thấy một vài quyển sách về kinh tế, mở ra xem, ghi chú bên trên có chỗ khác hẳn với chỗ khác, nét chữ lớn hơn, cũng nguệch ngoạc hơn, Hạ Yên biết, đây là chữ của cậu.

Cậu có thể trở thành người phụ trách của một nhà máy, mợ có thể trở thành một giáo viên ưu tú không phải là không có lý do.

Hạ Yên càng kiên định quyết tâm học tập của chính mình.

"Này, Tiểu Mỹ, con ở chỗ cậu con có lười biếng hay không đấy?" Trần Hướng Hoa ở bên kia đầu điện thoại hỏi.

"Mẹ, con không lười biếng, ở đây không có việc gì con có khả năng làm được cả" "Sao lại không có, nhà máy kia của cậu con, có rất nhiều chuyện để con làm, con không phải là tới đó ăn nhậu chơi bời (ăn chơi vui vẻ) chứ?"

Cao Hoa Mỹ không vui: "Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy chứ, con cần cù như vậy mà, con học tập cùng mấy anh mà, con nói cho mẹ nghe, gân đây con đang luyện sáo đấy."

"Con thổi sáo sao?"

"Con không thổi, mà là mợ thổi, mợ dạy con, hiện tại con miễn cưỡng có thể thổi ra mấy bài đơn giản."

"Thật sao?" Trân Hướng Hoa thực sự nghỉ ngờ, con gái của chính mình có thiên phú này sao?

Cao Hoa Mỹ thực sự tự tin: Đương nhiên."

Cao Hoa Thịnh nghe không nổi nữa, trực tiếp lấy micro điện thoại sang, tự mình nói: "Mẹ, mẹ đừng nghe con bé thổi, cái tiếng kia đúng là ma chê quỷ hờn, khi luyện tập bọn họ đều phải cố ý đi tới nơi trống trải không có người đấy."

Cao Hoa Mỹ thẹn quá thành giận: "Đó là lúc đầu thôi, hiện tại tốt hơn nhiều rồi!"

"Tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn không được, em đừng nói mạnh miệng."

Nghe đầu điện thoại bên kia ồn ào nhốn nháo, Trân Hướng Hoa thả lỏng một chút, xem ra ở bên kia không tồi, bằng không cũng sẽ không vô tư không để ý mà vui đùa ầm ï như vậy: "Được rồi, hai anh em các con đừng cãi nhau nữa, Tiểu Thịnh, ở bên kia con không lơ là học tập chứ?"
Bình Luận (0)
Comment