Chương 245: Tụ Tập (1)
Chương 245: Tụ Tập (1)Chương 245: Tụ Tập (1)
"Không có không có, mẹ đợi chút nữa có thể hỏi mợ, mỗi ngày con đều học tập, cậu còn mua cho con nguyên một bồ đề kiểm tra, mỗi ngày đều làm bài."
"Bộ đề kia có đắt hay không?"
"... À, không biết ạ."
"Cái thằng bé vô tâm này, không nói câu cảm ơn với cậu của con à?" Trần Hướng Hoa bụm trán, cứ nhận như vậy có ổn không.
"Phải rồi, ừm, trong nhà không có chuyện gì chứ, ba, ông bà ngoại bọn họ."
"Không có việc gì, mọi chuyện đều tốt."
"Được rồi, để con chuyển máy cho bà ngoại nghe."
"Được, mẹ." Trần Hướng Hoa nghe thấy có động tĩnh, gọi một tiếng.
Lưu Điền Phương đáp lại, cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể, tiền điện thoại nhưng không hề rẻ, có thể tiết kiệm thì cố gắng tiết kiệm một chút: "Con yên tâm, mấy đứa nhỏ đều ổn, mẹ thấy là, đều béo lên rồi, con nói với chị cả của con, hai đứa nhỏ đều tốt, cậu chúng nó còn khen hai đứa làm việc cẩn thận, nói con bé không phải lo lắng."
"Ừ, được rồi, mẹ biết rồi, có chuyện gì mẹ sẽ nói với con, chuyện của con ở đấy như thế nào rồi? Phải làm trước đi, bằng không đến lúc đó lại cuống, ngày Tết mọi người đều bận bịu, lúc đó con còn muốn chọn ngày để chuyển nhà, ừm, con tự hiểu rõ là được..."
Lưu Điền Phương nói xong, cuối cùng là Hứa Hiểu, nói lại lần nữa cho Trân Hướng Hoa về tình hình học tập của mấy đứa, để cho chị yên tâm, sau đó Trần Hướng Hoa nói lời cảm ơn: "Em dâu à, lần này làm phiền em rồi, khó có được ngày nghỉ lại phải quản lý mấy đứa nghịch ngợm này."
"Không sao đâu, mỗi năm đều như vậy, mấy đứa Tiểu Triều cũng cần làm bài tập, nhân tiện em quản lý cùng nhau." Người khác biết tới sự hy sinh của mình, Hứa Hiểu càng cam tâm tình nguyện tiếp tục làm chuyện này hơn.
Nói vài câu, đến cuối cùng, Trân Hướng Hoa nhớ tới nói: "Em dâu à, quên chưa nói, chị cả và anh rể cả mua vé buổi chiều ngày mai đi tới chỗ mọi người bên kia."
"Đến đây nhập hàng sao?"
"Đúng vậy, cũng nhân tiện tới thăm bọn trẻ."
"Được, để em nói với mọi người."
Trần Kiến Quân đi ra nhà ga đón người trở về nhà, Trân Hướng Hồng nhìn thấy người đang chờ ở đại sảnh, không nhịn được quan tâm nói: "Các con có phải gầy đi hay không?”
Xuân Yên xoa bóp thịt trên cánh tay của mình, sáng loáng láng mịn, như này mà gọi là gây sao?
Lưu Điền Phương cũng đã lâu không gặp chị ta, nhìn qua đã tiều tụy hơn không ít, nhưng hai mắt có thần (sáng sủa), ăn mặc cũng cực kỳ chỉnh tề, ngồi xe lâu chắc hẳn cổ đã mỏi, người mệt rồi, bà đi vào bên trong mang ra một chậu nước ấm, lấy ra một cái khăn lông mới: "Các con trước tiên dùng nước ấm lau mặt đi."
Sau khi lau mặt Trân Hướng Hồng liên ngồi bên cạnh người hai cô con gái: "Các ngươi đọc sách có vất vả không? Hạ Yên, học kỳ này ở trường học như thế nào, bạn học có hợp không, bạn cùng phòng của con là người như thế nào? Thầy giáo có dễ nói chuyện không?"
Ban đầu Hạ Yên đã từng nói qua rồi, hiện tại lại lặp lại lần nữa: "Ổn ạ, mọi người đều cực kỳ nỗ lực, bạn cùng phòng đều có tính cách riêng, không khó ở chung, thây giáo cũng cực kỳ thân thiện, mẹ yên tâm."
Còn lại Từ Phúc ngồi ở bên cạnh Trần Lão Tam: "Ba."
"Ừ, ngồi xe mệt mỏi rồi, tới đây, uống ly nước ấm, trên xe nhiều người không?"
"Không nhiều lắm, bọn con mua vé đứng, có chỗ trống, ngồi gần hết rồi." "Ừm, trong nhà có khỏe không? Tình hình đất đai như thế nào?"
"Người trong nhà vẫn ổn..."
Hai người cha vợ con rể đang nói chuyện trong nhà, Lưu Điền Phương cũng kéo Trân Hướng Hồng đi nói chuyện.
"Mẹ, mấy đứa Xuân Yên làm việc như thế nào, có lười biếng hay không."
Lưu Điền Phương lắc đầu: "Sao con lại nói con gái của mình như thế chứ, chúng nó đâu có lười biếng."
"Chị cả, mọi người nói chuyện đi, em còn có việc nên đi trước đây." Trần Kiến Quân tiếp một cuộc gọi trên điện thoại, rồi đi trước, Xuân Yên và Hạ Yên nghỉ ngơi hôm nay, không cần đi làm, ở lại đây cùng với ba mẹ của hai người.
"Được, em vội thì đi đi" Anh vừa mới đi được không bao lâu liền có người tới tìm, Trân Hướng Hồng kêu anh nhanh chóng đi làm việc của mình.
Hứa Hiểu cũng đi theo, cô muốn tới nhà ăn, ngày hôm qua nhờ nhà ăn mua rau về, hiện tại hẳn là tới rồi.
"Tiểu Triều, con đi cùng mẹ đi."
"Được ạ.' Trân Khải Triều đứng lên.
Trần Hướng Hồng thấy thế, hỏi: "Mọi người đi đâu đấy?"
Hứa Hiểu trả lời: "Nhờ người mang đồ tới, bây giờ đi lấy."
"Nhiêu không? Có cần giúp hay không?”
"Không nhiều lắm, mọi người ngồi một lát, bọn em sẽ về nhanh thôi."
Trước khi ra tới cửa, Trần Kiến Quân chợt nghĩ ra, quay đầu lại hỏi ý kiến mọi người: "Muốn ăn xiên nướng không? Thời tiết lạnh, nếu không thì buổi tối chúng ta ăn xiên nướng được không?”
"Được!" Người lớn còn ổn, mấy đứa thiếu niên toàn bộ đều hào hứng hẳn lên.