Chương 246: Tụ Tập (2)
Chương 246: Tụ Tập (2)Chương 246: Tụ Tập (2)
Ánh mắt hai đứa Xuân Yên và Hạ Yên tỏa sáng, dáng vẻ cực kỳ kích động: "Được ạ được ạ, bọn con còn chưa bao giờ được thử làm xiên nướng, mới chỉ nướng khoai lang ở ngoài ruộng thôi."
Lưu Điền Phương nhìn thấy vậy, cười híp cả mắt lại: 'Được thôi, buổi tối chúng ta sẽ làm xiên nướng, chút nữa mấy đứa các con không được lười biếng đâu đó, phải giúp đỡ thu dọn nhé."
"Không thành vấn đề!"
Ban đầu Trần Khải Triều không có cảm xúc gì, hiện tại nghe thấy được làm xiên nướng, trong nháy mắt hào hứng hẳn lên: "Mẹ, chúng ta lại ra ngoài một chuyến đi, ở đây nhất định không có đồ để làm xiên nướng, chúng ta đi ra ngoài mua đi, mua thật nhiều xúc xích nướng!"
Hứa Hiểu thấy cậu bé như vậy, chỉ quay đầu lại, hỏi mọi người: "Mọi người muốn ăn cái gì, nói một chút đi, em sẽ nhớ kỹ, chút nữa sẽ đi ra ngoài mua về."
"Cánh gà! Đùi gài"
"Nấm kim châm."
"Thịt ba chỉ."
Thời tiết lúc này không có quá nhiều loại rau xanh, Hứa Hiểu nhớ kỹ những thứ bọn họ muốn mua, vừa nghĩ đợi chút nữa nhìn thấy rau xanh gì đều mua một ít về.
Lúc này đã có người buôn bán rau xanh trái mùa, thế nhưng số lượng vẫn rất ít, cho dù là ở phương nam cũng sẽ không có nhiều nơi để đi, giá cả cũng đắt hơn một chút.
Tới khi trời tối, Trương Chí Nghĩa và Lưu Tư Hoa mang theo con tới đây, thêm nữa, còn mang tới một con sơn dương đã xử lý xong hết. Người nhiều lên, càng náo nhiệt thêm.
Buổi tối đèn đuốc sáng trưng, lửa than tỏa ra nóng hổi, mặt lưới sắt nướng đồ ăn rung rung chuyển động, mùi hương tràn ngập.
Xuân Yên và Hạ Yên lúc này mới biết được, hóa ra cậu của các cô còn có tài nghệ nướng đồ ăn như vậy, hai mặt cánh gà được nướng vàng đều, vừa thơm vừa mềm, đặc biệt là cánh gà nướng mật ong, là tuyệt đỉnh nhất.
Trần Kiến Quân cũng đã lâu chưa ăn xiên nướng, thịt viên nướng ăn rất ngon.
Trần Khải Triều cắn một miếng lạp xưởng chạy tới, thử thương lượng: "Ba, qua mấy ngày chúng ta lại ăn một lần xiên nướng được không?"
"Chẳng ra sao cả, con ăn quá nhiều không sợ bị nóng trong à?"
"Không sao cả, con không sợ."
"Ba sợ, ăn quá nhiều xiên nướng cũng không tốt, cách một khoảng thời gian ăn một lần thì được."
Trần Khải Triều còn chưa từ bỏ ý định: "Ba không cảm thấy xiên nướng ăn rất ngon sao, rất thơm nữa, chơi còn vui."
"Qua mấy ngày nữa chúng ta ăn nồi." Chính là ăn lẩu.
Trân Khải Triều: "..."
Ăn nồi cũng rất ngon, rối rắm.
Trần Hướng Hồng và Từ Phúc ăn đến mức miệng bóng nhãy.
Trong khoảng thời gian này bởi vì xây dựng phòng ở, chỗ nào cũng cần dùng tiên, ngoại trừ tiền dành để nhập hàng, đâu đâu cũng phải tiêu, đã lâu rồi chưa mua thịt ăn, bây giờ tràn ngập khắp nơi đều là thịt, luôn cố gắng nhét đầy vào bụng, khiến cho Xuân Yên và Hạ Yên nhìn mà chua xót.
So sánh với nhà của cậu chênh lệch cực kỳ rõ ràng, cho nên hai cô thấu hiểu được hành vi ăn nhiều này của ba mẹ. Hứa Hiểu vốn cũng cố ý mua thoáng mua nhiều thêm, tất cả mọi người ăn hết sức cũng tuyệt đối đủ.
Lưu Điền Phương vẫn hơi lo lắng cho mấy người Trân Hướng Hồng, lúc vừa mới đến đã ăn vài miếng đồ ăn rồi, bây giờ lại ăn nhiều thịt như vậy, dạ dày tiêu hóa nổi không?
May mắn thay, dạ dày của bọn họ đều khỏe, không xuất hiện triệu chứng không tốt nào.
Ngày hôm sau, Xuân Yên và Hạ Yên theo ba mẹ đi nhập hàng, Lưu Điên Phương và Hứa Hiểu cũng đi, bọn họ định đi chọn quần áo, trong nhà có nhiều người như vậy, cùng đi mua sắm và đi nhập hàng cũng gần giống nhau.
Ba anh em Trần Khải Triều cũng đi theo, cuối cùng rất nhanh đã trở lại cùng túi lớn túi nhỏ.
Trần Khải Triều thả một cái túi lớn xuống, bên trong tất cả đều là các loại quần jean, túi của Trân Khải Thành và Trần Khải Húc phân biệt là áo bông cùng và lông.
Vẻ mặt Trần Khải Húc còn đầy sợ hãi: "Ôi trời ơi, chuyện này thật quá điên rồ, dáng vẻ tranh nhau quần áo kia, lúc đầu con còn tưởng rằng không cần tiên nữa."
Trân Khải Triều thả lỏng chân của mình, quay về phòng thay giày bông đi ra, vẻ mặt buồn bực: "Tất của anh còn bị giãm đến rơi ra, đang ở bên ngoài cũng không thể cởi ra giày đeo lại một lần nữa."
Trân Khải Thành nhìn cái cúc trên quần áo của mình, lắc lắc: "Cuối cùng một nửa cái cúc không thấy nữa, không biết rơi đi đâu rồi."
Cao Hoa Mỹ há to miệng: "Có nhiều người như thế à?"
"Có, chị nhìn thấy một đàn chim bao giờ chưa, giống y hệt nó vậy, đông đúc, không thể nào thoát ra được, đều chen chúc nhau mà đi."
"Gần đến Tết rồi, rất rất nhiêu người." Trân Khải Triều chuyển động thân dưới: "Lần sau tuyệt đối đừng bao giờ đi nữa." Cao Hoa Mỹ nghi hoặc: 'Bà ngoại với mọi người đâu?”
"Vẫn còn ở đó."
Cao Hoa Mỹ nhìn ba túi quần áo to đùng trên mặt đất, chỉ vào: "Không phải mua quần áo xong rồi sao?"
"Còn chưa mua áo sơ mi váy giày nữa."