Chương 257: Chuyện Tốt (1)
Chương 257: Chuyện Tốt (1)Chương 257: Chuyện Tốt (1)
Bây giờ cậu chỉ bận tâm về việc học và giao lưu, làm sao còn dư sức để yêu đương?
Trong nháy mắt, Trân Khải Thành và Trần Khải Húc cũng đã tới kỳ thi tuyển sinh đại học, trong hai anh em sinh đôi thì người anh có thành tích tốt hơn một chút, người em thì thấp hơn, nhưng đến khi thi, em trai lại phát huy cực kỳ tốt, cuối cùng điểm số ước tính không xa nhau lắm.
Điều này có nghĩa bọn họ có thể lựa chọn cùng một trường đại học, Trân Kiến Quân cho rằng song bào thai không bao giờ tách rời này sẽ lựa chọn cùng một trường, như vậy không cần phải xa nhau, nhưng ngoài sự dự đoán của anh, bọn họ lựa chọn một bên phía bắc một bên phía nam.
Trần Khải Thành chọn đại học Nhân Dân ở thủ đô, còn Trân Khải Húc chọn Trùng Đại ở phía nam.
Trần Khải Thành dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một công chức danh giá, còn Trần Khải Húc lại nói cậu ấy không có chí tiến thủ mãnh liệt như Trần khải Triều, cũng không quá quan tâm đến những thứ khác, cho nên chuyên ngành của cậu ấy là kinh tế, không có hứng thú đến thứ gì, liền đi theo ba và anh hai, có đùi để ôm vậy thì sau này sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Trần Kiến Quân cảm thấy con trai út chọn như vậy rất giống với anh, bản chất đều chỉ muốn trở thành một nhị thế tổ ăn chơi.
Sau khi Trần Khải Thúc thành thật nói muốn ngồi hưởng tiền sau đó ăn nhậu chơi bời, Hứa Hiểu tức giận không nói nên lời, Trân Kiến Quân thì không giận chị lắm, bây giờ anh bận rộn như vậy thì con cháu sau này có thể nhàn nhã một chút, dù sao bậc cha chú phía trước đã chinh phạt được một mảnh giang sơn, có thể nằm trên đó mà hưởng thụ.
Với tư cách là một người chinh phạt được giang sơn, có thể để con cháu của mình ngồi mát ăn bát vàng, thật ra cũng có cảm giác thành tựu.
Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng không nói gì, cháu trai bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa thông suốt, chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi, nhưng học tập chưa bao giờ tụt dốc, sau này cho dù thật sự không muốn làm việc thì tiên ba cậu kiếm cũng đủ nhiều, đủ để cậu chỉ tiêu cả đời.
Bây giờ điều kiện kinh tế đã được cải thiện, so với những đám cưới đơn giản ngày xưa thì bây giờ thích những thứ phô trương, đặc biệt là ở nông thôn, đám cưới đôi khi còn đại diện cho mặt mũi, nếu gia cảnh tương đương nhau thì đám cưới làm sao có thể thua kém nhà khác, đó là chuyện rất mất mặt.
Hôm nay là ngày tốt để Xuân Yên mở tiệc ăn cơm ở quê, cô ấy và chồng là Lưu Lỗi đã tổ chức đám cưới ở tỉnh thành, nhưng vẫn phải đặt vài bàn để mời những người quen biết tới ăn một bữa cơm ở quê và thủ đô.
Hôm nay Xuân Yên trang điểm cực kỳ xinh đẹp, trên người mặt một bộ sườn xám màu đỏ mà chỉ cô dâu mới mực, trên cổ mang theo một chuỗi vòng cổ vàng, trên tay cũng có một cái vòng vàng.
Bây giờ cô ấy có hơn hai bộ trang sức. Ba mẹ cô ấy mấy năm nay buôn bán cũng kiếm được chút tiền lời, công việc của cô ấy cũng không cần phải tiêu tiền gì nhiều, khi cô ấy kết hôn mẹ cô ấy liền mua một bộ trang sức vàng để làm của hồi môn, sau đó bên chú của cô ấy, có ba người là chú Trung cả là rộng rãi nhất, tặng sáu chỉ vòng tay, một đôi vàng, một đôi ngọc, một đôi bạc, rất thích hợp để áp đáy hòm.
Chú hai thì tự mình làm vận chuyển, kiếm cũng không ít, lúc cô kết hôn cũng không keo kiệt mà tặng cô ấy một cặp khóa vàng trường thọ, chú ba so với mọi người thì kiếm ít nhất, tuy rằng có làm cố vấn đầu tư nhưng công việc chính vẫn là nhân viên nhà nước với mức lương chết, cho nên thứ cô ấy nhận được là một cặp nhãn vàng tinh xảo.
Bộ đồ cô ấy đang mang là do mẹ cô ấy đưa cho, đồ thủ công tương đối bình thường, nhưng trong mắt những người không biết nhìn hàng thì rất chói mắt, bà Từ nhìn màu vàng cam trên cổ Xuân Yên, sắc mặt nhăn lại, nhớ tới lời cảnh cáo của Trần Hướng Hồng, không được làm hỏng chuyện tốt của con gái chị ta, nếu không chị ta sẽ chửi âm lên.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, cần gì phải cho của hồi môn tốt như vậy? Không bằng để cho cháu trai bà ta, tốt xấu gì cũng là người của nhà họ Từ.
Cho dù không muốn để lại cho cháu trai cách nhau một hàng, thì cũng nên để lại cho con trai ruột của mình, ai ngờ lại phả của đưa cho một đứa con gái, còn đưa nhiều như vậy.
Trần Hướng Hồng rất hiểu bà ta, nếu không phải trước đó đã tìm bà ta đe dọa, nếu bà ta nhất định sẽ gây khó dễ với con gái chị ấy, thì sao này sẽ không có tiền dưỡng lão nữa, bà ta thật sự muốn làm ầm lên để đòi mấy thứ đó về.
Ngoại trừ người nhà họ Từ đỏ mắt, những người khác cũng bị chiếu mù mắt, nhiều trang sức vàng như vậy, rốt cuộc là bao nhiêu tiền.