Chương 259: Chuyện Tốt (3)
Chương 259: Chuyện Tốt (3)Chương 259: Chuyện Tốt (3)
"Để anh trai ra tiên đúng là có vấn đề, nhưng cũng vì lý do này, hai cậu con trai sẽ phải xử lý công bằng hơn, lúc đầy anh xây nhà cũng chỉ làm ba phòng, sau này từ từ tăng lên, nếu không anh cứ ngôi nhà ngói ba phòng khang trang, để bọn họ sống tạm đi, sau đó kiếm thêm tiền, nếu dư dả lại thì xây thêm, bây giờ nhà anh cũng đang nhận thầu vườn trái cây, cũng thiếu người làm, không thì để hắn tới chỗ anh họ, mỗi tháng nhận tiền lương."
Trần Lão Tam lại nói: "Anh cả, anh cũng có thể nói chuyện với cháu trai cả trước, xem hắn nghĩ thế nào."
Kết quả vừa hỏi ra, Trân Bình cũng bày tỏ sự hoan nghênh đối với sự trở lại của em trai, sau đó đưa ra một biện pháp đẹp cả đôi bên, hắn trích ra chút tiền dự định xây hai tầng, sàn lát gạch men, có nhà vệ sinh trong nhà, kiểu bồn cầu ngồi xổm giống như những nhà lầu trong thành thị.
Trong thôn Trần Ốc cũng có hai ngôi nhà như vậy, giống nhau đều có một người trong nhà không ngừng lang bạt bên ngoài, Trân Bình tự nhận hắn cũng kiếm được không ít tiền, số tiên kiếm được ở đặc khu đều tiêu hết vào vườn trái cây, nhưng sau khi thu hoạch thì hắn cũng không động nhiều vào số tiền đó, có lẽ sẽ đủ, hắn cũng muốn sống một cuộc sống bình thường như người thành phố.
Vốn dĩ hắn có ý tưởng này nhưng không định hành động, dù gì nhà bọn họ cũng được bảo dưỡng khá tốt, trực tiếp xây ngôi nhà khác có hơi đáng tiếc, nhà không ai ở rất dễ bỏ hoang, bây giờ có em trai về, sáu phòng trong nhà ngói gạch xanh này để lại cho hắn cũng coi như một món quà lớn, đứa em trai này bị bắt cóc từ khi còn nhỏ, chịu rất nhiều bạc đãi, bình thường không biết phải chiếu cố thế nào, vậy thì liên cho nhà, bay đầu ngôi nhà này cũng là do ba bọn họ xây dựng.
Bác cả Trần sau khi hỏi tỉ mỉ về kế hoạch của hắn, sau khi xác nhận thật sự khả thi, ông ấy chỉ còn cách ủng hộ. Đứa con trai cả trong hai đứa con trai hiển nhiên khá giải hơn, lại nguyện ý kéo theo một đứa em trai, thân là một người ba, đương nhiên rất vui mừng.
Về phía Trần An, không phải nói dọn liên có thể dọn đi, dù sao cũng phải chuẩn bị lấy đất trước đó, cần phải tháng nữa là được.
Trần Bình nhanh chóng chọn một mảnh đất nền ở ngay lối vào thôn, còn trả thêm một khoản tiền, diện tích khá lớn, không tính sân, quy hoạch xây nhà đã hơn 260 mét vuông.
Hắn đã tính toán sẽ dành một khu riêng ở lâu một để làm quầy bán quà vặt, có thể bán thêm đồ dùng sinh hoạt và trái cây, ngoài phòng bếp ra, còn có phòng của lão nhân sẽ dùng làm phòng khách.
Nếu như vậy thì khi có người đến mua nhà cũng sẽ có chỗ để nói chuyện, lầu hai và lầu ba dùng làm chỗ ở, đúng vậy, sau khi gọi điện cho em họ của Trân Kiến Quân, hắn quyết định muốn xây thành ba lầu, nói chính là ba lầu rưỡi.
Em họ nói đúng, mở một quầy tạp hóa có thể để ba mẹ hắn giết thời gian, tốn ít diện tích, không đến mười mét vuông là có thể giải quyết, người già cũng không tiện leo cầu thang, phòng cũng ở lầu một, các phòng như phòng bếp, phòng tắm, phòng kho nếu xây dựng thì vẫn còn dư hơn 100 mét vuông không gian.
Hắn tính toán lại chi phí sau khi đổi, tiền trong nhà vẫn hơi miễn cưỡng, nhưng có thể mượn hai người bác một ít, sau đó bán trái cây rồi trả lại.
Trần Lão Tam biết được, lập tức đưa cho hắn một bao lì xì đỏ, trong tay hắn liền có không ít tiền, đây là tiên bác tài trợ.
Gia hòa vạn sự hưng.
Nhìn thấy một tòa nhà mọc lên, ông ấy lập tức có hơi dao động, đây là quê hương của nhà họ Trần, nhà này có nên cải tạo tốt hơn một chút không?
Nghĩ đến con trai cả rất ít khi vê nhà, ông ấy chỉ biết thở dài.
Người không sống ở đây, phòng có xây tốt đến đâu cũng không dùng được, hơn nữa ý tưởng cũng giống như Trần Bình, ngôi nhà ngói gạch xanh lớn này cũng chưa được bao lâu, nếu phá đi rất đáng tiếc.
Ông ấy nghĩ đến con trai thứ hai của mình là Trần Kiến Dân, ngược lại buông tha, hắn cũng là một người không có nhà, mua phòng trên thành phố, con cũng đang học ở đó, chỉ khi được nghỉ mới về quê.
Ông ấy một mặt cảm thấy mất mát, nhưng mặt khác lại cảm thấy tự hào.
Cắm rễ trên thành phố lớn cũng không phải điều dễ dàng, rất nhiều người muốn chuyển nông thôn sang thành thị nhưng rất khó, nhưng nhà ông ấy, sáu đứa con gái, ngoại từ con gái cả và con trai thứ hai vẫn còn hộ khẩu ở nông thôn, còn những người khác đều chuyển, hai người bọn họ không chuyển nhưng cũng gần giống như hộ khẩu ở thành thị, không kiếm ăn dựa vào đất hoa màu.
Hình huống như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, cuộc sống ngày càng tốt, có lẽ là bởi vì không gian song song, quá trình ở đây sớm hơn một hai năm so với kiếp trước của anh.