Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 260 - Chương 260: Chuyện Tốt (4)

Chương 260: Chuyện Tốt (4) Chương 260: Chuyện Tốt (4)Chương 260: Chuyện Tốt (4)

Trần Kiến Quân đã dành rất nhiều thời gian trong đặc khu để tạo ra chốn đào nguyên, một năm này đã tiếp đón vào đoàn làm phim, cảnh đẹp được truyền qua nhiều người, đặc biệt là bên trong những bộ phim cổ trang, dưới tán cây hoa đào, mỹ nhân quay đầu mỉm cười, bách mị sinh.

Việc này cũng tương đương quảng cáo cho chốn đào nguyên của anh, có rất nhiều người yêu thích mà tới đây, tăng thêm không ít khách mới.

Trong năm này cũng có một sự kiện vui mừng, Hứa Hiểu nhận được lời mời từ trường đại học mới xây dựng ở đặc khu và trở thành giáo sư đại học, như vậy thì hai vợ chồng không cần phải xa cách hai nơi.

Trần Khải Triều và Trần Khải Thành đều có người nhà ở đây, nên trở về sau kỳ nghỉ cũng thuận tiện hơn, bây giờ mẹ đã chuyển công tác về đây, cả nhà cũng chuyển đến chỗ của bố, sau này cũng không cần phải làm đồ ăn mọi lúc, nếu muốn cũng có thể ra tiệm cơm, không thì nhà của chú nhỏ, dì nhỏ, hay bà ngoại để ăn ké.

Không muốn ăn cơm ở bên ngoài, cũng không tiện qua nhà người khác ăn ké, hai anh em còn tiều tụy một lúc.

Trân Khải Húc vừa vui lại vừa buồn, ba rất bận, việc học bên đây của cậu lại khá tự do, cơ bản là không có người quan tâm cậu, nhưng nếu mẹ tới, ba anh em bọn họ đều lớn, cả ông bà cũng tới, tuy bọn họ không ở cùng một chỗ, nhưng cũng khá gần, thường xuyên gọi điện thoại kêu cậu về.

Cậu dời lại sau này, nhưng cũng không thể không quay về mãi được, mà thường xuyên về, thì sẽ lòi càng nhiều bí mật .

Đúng vậy, cậu lén mọi người trong nhà quen một cô bạn gái, đối phương là hoa khôi của khoa tiếng Trung. Thân hình mảnh khảnh và cao, có một khuôn mặt tròn trịa dễ thương, khi cười lên còn có hai má lúm đồng tiền đáng yêu chết người.

Cậu vừa gặp người ta trong câu lạc bộ đã nhất kiến chung tình, sau đó vất vả lắm mới ôm được mỹ nhân về bằng sự chân thành của mình.

Nếu như ông bà biết cậu có đối tượng, nhất định sẽ bắt cậu dắt vê gặp mặt, nói một đống chuyện, lải nhải đến nỗi lỗ tai cậu phát ngứa, vì vậy cần phải giữ kín bí mật, đến cả hai người anh trai của mình cậu cũng chưa nói.

Kết quả Trân Kiến Quân lại phát hiện ra manh mối đầu tiên, ở năm nhất anh đã cho ba người anh em bọn họ tiền tiêu vặt giống như thời cấp ba, cũng không nhiều lắm, không thể để ba người bọn họ ăn xài phung phí được, cho đến khi năm hai quen thuộc với môi trường đại học hơn, anh mới cho nhiều tiền tiêu vặt hơn, cho nên Trần Khải Húc là một sinh viên năm nhất, tiên tiêu vặt có trong tay ít hơn các bạn cùng lứa một chút, không dư ra được bao nhiêu.

Cậu và bạn gái ra ngoài dạo phố đi xem phim, tiền tiêu vặt rất nhanh đã không còn, sau khi cậu lên cấp hai, bao lì xì đầu là anh em bọn họ tự mình nhận, cậu cũng không tiêu gì nhiều, đa số đều giữ lại, quen bạn gái mấy tháng, tiền tiêu vặt của cậu đã sử dụng gần hết.

Vì không để bạn gái lộ ra ánh mắt thất vọng với mình, ngân khố nhỏ thấy gần cạn kiệt, cậu liên tìm ba muốn xin thêm tiền tiêu vặt.

Lúc đầu, Trần Kiến Quân nghe con trai út nói tiền không đủ dùng ở đại học nên muốn xin thêm, anh cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đưa cho cậu, nhưng sau nhiều lần như vậy, anh liền cảnh giác.

Hai người anh của cậu vào đại học cũng không có như vậy, sao con trai út lại xài nhiêu như vậy?

Là cậu mua cái gì sao?

Nhìn đồ trên người cậu mặc, cũng không có gì quý giá, chẳng lẽ là ngày nào cũng đi ăn ngon ở trường sao?

Trong lúc nhất thời, anh vẫn chưa nghĩ đến việc có bạn gái.

Nói bóng nói gió vài lần, phủ nhận suy đoán cậu dùng tiền để ăn mặc, lại không nghĩ ra khả năng nào khác, trong lúc đi công tác anh liền tiện đường ghé qua trường để tìm hiểu tình hình.

Một lần ghé thăm này, liền phát hiện một cặp đôi đang nắm tay bên hồ trường.

Trên mặt Trân Kiến Quân lộ ra nụ cười ẩn ý, ai chà chà, anh cũng quên mất mấy đứa con trai của anh đều trưởng thành rồi, bắt đầu quen bạn gái nhỏ.

Anh lặng lẽ rời đi, không để bọn họ phát hiện, về đến nhà, trên mặt anh vẫn treo nụ cười ẩn ý, rất nhanh khiến Hứa Hiểu phát hiện có gì đó không đúng: "Anh cười cái gì vậy? Về đến nhà vẫn luôn cười, quái lạ."

"Lạ sao? Anh có cười?" Trần Kiến Quân sờ gương mặt mình.

"Không phải anh đến trường thăm con trai sao? Thế nào?"

Trân Kiến Quân ho khan hai tiếng, đè xuống ý cười trên miệng: "Anh có đi thăm, anh biết nó tiêu tiền vào đâu rồi."

"Vậy thằng nhóc tiêu tiên vào đâu?"

Trên mặt Trần Kiến Quân lại lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Con trai lớn rồi, bắt đầu biết thích người khác."

Hứa Hiểu phản ứng trong ba giây: "Cái gì?! Con trai có đối tượng?!"

Hứa Hiểu lập tức phấn khích, con trai của cô có đối tượng rồi, nhất thời trên khuôn mặt cô trần đầy ý cười: "Tuổi này của thằng bé cũng không còn nhỏ, ở đại học có đối tượng, chờ mấy năm tốt nghiệp xong liên kết hôn, qua một hai năm lại có con, em ở đại học cũng khá rảnh rỗi, có thể phụ giúp một chút."
Bình Luận (0)
Comment