Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 64 - Chương 64: Con Trai (3)

Chương 64: Con Trai (3) Chương 64: Con Trai (3)Chương 64: Con Trai (3)

Trần Lão Tam và Trân Hướng Hồng vẫn phải quay vê chế tác, thấy thời gian cũng vừa đúng, Trân Lão Tam có ý nói buổi tối sẽ trở lại, lưu luyến không rời đặt cháu trai cả xuống rồi ra về.

Hiện tại trong nhà họ Trần chỉ có một mình Trân Lão Tam làm việc nghiêm túc, nếu ông vắng mặt thì việc phát phát lương thực cuối năm sẽ gặp khó khăn.

Trân Hướng Hồng cũng phải chịu rất nhiều áp lực, trong gia đình cô, hai vợ chồng là lao động chính, cô còn phải uống thuốc, cần tiền khẩu phần lương thực không khỏi bị giảm xuống. Trừ khi cô bị ốm thì không bao giờ xin nghỉ phép.

Trước khi đi, Trân Lão Tam đầy mong đợi nhìn con trai: 'Con còn chưa nghĩ ra cái tên nào đúng không? Vậy cứ nghĩ cho kỹ, nếu con không nghĩ ra thì để ba đặt."

Trân Kiến Quân ra ý từ chối: "Không cần đâu, con đã nghĩ ra nhiều tên rồi, chỉ chờ chọn ra một cái hay nhất thôi."

Đặt tên cho con trai là quyền lợi của người làm ba như anh, anh không muốn nhường lại cho ông nội của con mình.

Buổi trưa, chị hai Trân Hướng Hoa cũng mang trứng gà đến. Cô ấy cầm theo một bộ đồ mới, một chiếc nệm nhỏ cũ.

"Đây là cháu trai của chị đúng không, trông giống một anh lớn quá, sau này chắc chắn sẽ là một thằng nhóc rất đẹp trai."

Nghe vậy Hứa Hiểu vừa được lên chức mẹ người ta còn chưa kịp nhận ra, khóe miệng cô cong lên, nghe con mình được khen còn vui hơn gấp trăm lần khen mình được khen.

"Cảm ơn chị hai đã khen." Lưu Điền Phương quay lại làm bữa trưa, Trần Kiến Quân đang ở đây, anh trực tiếp nhận lời khen, đây còn không phải là khen anh đẹp trai saol "Ôi, sao em chẳng biết khiêm tốn là gì thế?" Trần Hướng Hoa trợn mắt nhìn ông em trai.

Trân Kiến Quân cảm thấy mình rất vô tội.

Anh còn chưa đủ khiêm tốn ư?

Lúc Lưu Điền Phương đưa cơm đến đây, Trân Hướng Hoa cũng phải rời đi, cô ấy phải đi làm, chỉ là nhân lúc nghỉ trưa nên ghé qua.

Trong thời gian nằm viện, thức ăn của Hứa Hiểu tăng vọt, sau khi họ sống ở đây bốn ngày, hai ngày lại thịt một con gà, trong một ngày rưỡi về cơ bản, tất cả đều chui vào bụng của sản phụ. Ngoài ra, Trần Kiến Quân còn nghĩ cách mua bồ câu, cá, chân giò. Cứ ăn như vậy, thỉnh thoảng Lưu Điền Phương lại cảm thán vài câu, nhưng con trai đều đã mua rồi, bà cũng sẽ không làm trái anh, con dâu ăn thì cũng có lợi cho cháu trai bà.

Bọn họ ở trong bệnh viện bốn ngày, trung tâm y tế đuổi người đi, không còn việc gì nữa thì đừng nên ở đây chiếm dụng tài nguyên.

Sau đó, Trần Kiến Quân phải đi mượn xe trâu, trải một lớp rơm dày với chăn bông lên trên, rồi bọc vợ và con trai trong một chiếc chăn dày, chậm rãi trở vê nhà.

Trần Lão Tam đã ngóng chờ rất lâu, cuối cùng cháu trai của ông cũng về đến nhà.

Trong thời gian nằm viện, mỗi ngày sau khi tan học, Trân Kiến Cường và Trần Hướng Quyên sẽ đến thăm cháu trai rồi lại trở vê, mà vừa khéo là ngày nghỉ, còn có thể giúp thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau trở lại.

Cả nhà quây quần bên một đứa bé nhỏ còn chưa hiểu chuyện gì, ai cũng vui vẻ.

Thím cả và thím hai cũng mang đồ đến thăm hai mẹ con, hết lời khen ngợi.

Ở nhà thêm vài ngày, Trần Kiến Quân vẫn có thể làm được, Hứa Hiểu lại không lo lắng gì, đồ ăn của cô rất tốt. Mọi người không biết nhà cô làm món gì cho sản phụ, nhưng cách vách có thể ngửi thấy mùi thịt bay tới, mấy đứa bé trong nhà đều thèm đến chảy nước miếng.

Lúc mọi người tám chuyện đều sẽ nói nhà cô có thịt ăn, nhìn trông thật tốt. Bây giờ đãi ngộ của sản phụ là như nào chứ? Chính là trứng gà, số lượng càng nhiều thì chứng tỏ nhà chồng càng coi trọng, nếu không thì chỉ có một quả, thậm chí một quả còn không có.

Còn về phần giết gà, mua thịt thì đúng là vô cùng coi trọng, hơn nữa gia cảnh cũng phải tốt mời có đãi ngộ này, mọi nhà cũng chỉ nuôi hai con gà, thịt một con là cắt đi thu nhập sau này của họ. Chỉ tiêu hằng ngày của họ đều là từ trứng gà mà ra, hoàn toàn sẽ không xuất hiện tình huống đi mua, có ai muốn bỏ ra nhiều tiên mua một con gà về thịt đâu, ăn trứng gà là đủ rồi.

Lại một làn sóng khác ghen tị Hứa Hiểu tốt số, cô được gả cho người tốt, có tài, còn đối tốt với cô, sao bọn họ lại không gặp được người như vậy chứ?

Họ hàng, hàng xóm lục tục đến thăm, bình thường đều mang theo trứng gà tới. Lưu Điền Phương đều ghi lại số lượng. Đây đều là tình nghĩa lui tới thăm hỏi, bây giờ bà ghi lại để sau này nhà người khác có trẻ mới sinh, thì dùng số lượng này để tham khảo, đáp lại cho người ta.

Sau bảy ngày, Trần Kiến Quân không nỡ trở về đơn vị, có thể để anh nghỉ ngơi bảy ngày liên tục là đội trưởng Lưu đã "phá lệ ban ơn' rồi, Trân Kiến Quân cũng biết lúc trước anh cũng không nghĩ sẽ được nghỉ lâu đến vậy nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Bình Luận (0)
Comment