Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 66 - Chương 66: Mẫu Đất Thứ Hai (2)

Chương 66: Mẫu Đất Thứ Hai (2) Chương 66: Mẫu Đất Thứ Hai (2)Chương 66: Mẫu Đất Thứ Hai (2)

Lúc biết tin vui, những người khác đều chạy tới chúc mừng họ: "Chúc mừng lão Hứa, hai người đã đã lên chức ông bà ngoại rồi à?"

"Chúc mừng trở thành ông bà ngoại, trong thư viết gì?"

Thư viết rất chỉ tiết, sinh lúc nào, bao nhiêu cân, bao nhiêu lạng, giống ai, còn đặt cả tên và tên mụ.

"Tên mụ của cháu trai tôi là Đoàn Đoàn, là con gái tôi đặt đấy." Con gái bà đặt là tốt nhất.

Xa xa có người đàn ông cao lớn mặc quân phục vừa huấn luyện xong trở về ký túc xá, lúc đi ngang qua thì bị gọi lại: "Có thư của anh này, nhớ đi lấy đi nhé."

"À, được." Nghe mình có thư, anh mừng rỡ, mọi mệt mỏi dường như đều biến mất. Sau khi tính ngày, có lẽ là biết chuyện gì, anh vội vã mở thư ra rồi cười ha hả, người cùng sống chung thấy anh vui vẻ như vậy nên xúm lại xem: "Có chuyện gì thế, trông vui vậy".

"Em gái tôi sinh một bé trail"

"Chúc mừng anh làm cậu rồi nhé."

"Chúc mừng."

Trong một trang trại nào đó, một người đàn ông giống Hứa Hiểu đến bảy phần cũng đang cầm bức thư, nhận được tin mà nở một nụ cười hạnh phúc hiếm thấy, xem ra ở đó em gái của anh sống rất tốt, anh có thể yên tâm rồi.

Sau đó anh trả lời lại em gái: Thấy thư như thấy người, em gái, anh hai ở đây, mọi chuyện đều tốt, đừng mong nhớ quá, chăm sóc mình cho tốt...

Lê Giai và Hứa Hiểu còn nói chuyện với nhau, giờ cô sinh con, cô ấy cũng tới thăm, nhưng không tới tay không, xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch nên mang mấy quả trứng tới. "Mấy ngày trước không đi được nên không tới đây, khỏe không?"

Hứa Hiểu an nhiên dựa vào giường, bên cạnh đặt một gói đỏ, nhìn thấy Lê Giai, cô cười: "Chị Lê, chị đến rồi, vẫn tốt, không có gì là không tốt cả."

Lê Giai đánh giá xung quanh, thấy mọi thứ đều đâu vào đấy, sắc mặt Hứa Hiểu nằm trên giường hồng nhuận, hài lòng cười nói: "Thấy khí sắc của em rất tốt, con em đâu, để chị nhìn xem, ngủ à?"

"Vâng."

"Giống ai không biết nữa, không nói rõ được, nhìn xinh quá."

Hứa Hiểu hé môi cười: "Mọi người nói nó giống ba, chị bên đó vẫn ổn cả chứ?"

Gần đây cô không thể làm giáo viên dạy thay, cô ấy là người thay thế cô.

"Vẫn ổn, đừng lo, em tính khi nào thì trở lại trường học?"

Hứa Hiểu nháy mắt: "Chờ em sang tháng đã."

"Em muốn làm đầy tháng à?"

"Vâng."

Lê Giai chớp mắt, trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ, nhỏ giọng nói: "Bọn họ không sao có ý kiến gì à?"

"Anh ấy bảo cứ ở cữ đủ tháng, chăm tốt cơ thể rồi đi cũng không muộn, sức khỏe mới là quan trọng nhất." Gương mặt hơi ngượng ngùng, anh ấy là ai khỏi nói cũng biết.

Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt của Lê Giai càng thêm hâm mộ: "Đối xử với em tốt thật đấy." Bây giờ có mấy phụ nữ sẽ chịu làm đầy tháng trong kỳ ở cữ đâu? Có thể làm việc là đã đi kiếm việc rồi, không kiếm được việc thì làm gì có lương thực. Hứa Hiểu đi học cũng tính là điểm công việc, cô xin nghỉ thì lương thực sau này sẽ ít đi, nếu là nhà người khác thì đã thành vấn đề rồi.

Nhưng hoàn cảnh của Hứa Hiểu lại khác, chông cô có năng lực, ăn lương công thực nghĩa vụ, hàng tháng đều định kỳ có lương thực, cộng thêm tiền lương là quá đủ nuôi một gia đình, cho nên cô đương nhiên có thể làm đầy tháng trong cữ.

Nghĩ tới gì đó, trên mặt Lê Giai nở nụ cười: "Có chuyện muốn nói với em trước, chị sắp kết hôn."

"A?!" Hứa Hiểu trợn to hai mắt, không ngờ cô ấy lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy: 'Là ai? Là anh ta à?

Cô ấy lắc đầu, Hứa Hiểu không hỏi tên người đó, Lê Giao cũng hiểu: "Không phải anh ta, chị và anh ta đã sớm nói rõ với nhau bọn chị không còn quan hệ gì nữa. Anh ấy là người Trần Gia thôn, là người nhà và là họ hàng với em?"

"22"

"Anh ấy tên Trần Đại Sơn, ông nội của anh ấy với ông nội em là anh em họ bên nội hay sao đó. Trước cổng nhà anh ấy có ba cây đu đủ, phát triển rất tốt, có ấn tượng gì không? Cứ đi thẳng về phía trước rồi rẽ phải đi đến cuối thì đến nhà."

Cô ấy nói vậy, Hứa Hiểu có ấn tượng, bởi vì mấy cây đu đủ đó rất tốt nên rất nhiều người nhìn mà thèm, đặc biệt đám con nít, những người thường nhìn chằm chằm vào mấy cây đu đủ nhà anh ấy.

"Lúc trước anh ấy hỏi chị có muốn hẹn hò với anh ấy không, bọn chị hẹn hò một thời gian, thấy cũng ổn."

"Hai người bên nhau được bao lâu rồi?"

"Đã gần bốn tháng."

"Là người thế nào?" Hứa Hiểu thật lòng hy vọng Lê Giai sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, lúc trước khi cô mới đến, Lê Giai đã giúp cô rất nhiều.

"Được lắm, là người đầu óc nhanh nhạy." Nói đến anh ấy, trên mặt Lê Giai mang theo ý cười.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy, khuôn mặt Hứa Hiểu dịu đi rất nhiều: "Chúc hai anh chị hạnh phúc, nếu cần giúp đỡ gì thì đừng khách sáo." Trong số đám thanh niên trí thức, chị Lê là người giỏi nhất, nếu chuyện thành thì hai cô sẽ thành người thân rồi. "Cám ơn em, tự mình trải qua, đi từng bước một rồi sẽ tốt thôi." Lê Giai bình tĩnh cười nói.
Bình Luận (0)
Comment