Chương 68: Cả Nhà Vui Vẻ (2)
Chương 68: Cả Nhà Vui Vẻ (2)Chương 68: Cả Nhà Vui Vẻ (2)
Hứa Hiểu hiểu rõ, đương nhiên cô hiểu đạo lý này, thương cảm thì thương cảm, muốn cô từ bỏ vị trí này là không thể nào, như thế thì dễ dàng quá, đi dạy vẫn có thể kiêm chăm sóc con, nhưng nếu từ chức, thì cô phải đi làm ruộng, nhưng cô chưa từng xuống ruộng sao?
Không biết làm ruộng cực khổ thế nào sao? Có cơ hội rời khỏi ruộng nương ai mà muốn quay về làm ruộng nữa chứ? Đâu phải não bị úng nước.
Khi Trân Kiến Quân quay về, đứa bé đã được đầy tháng, anh đã bỏ lỡ tiệc đây tháng của con, nói là tiệc đầy tháng, chỉ là cả nhà tự ngồi lại ăn một bữa cơm đơn giản với nhau mà thôi.
Trần Kiến Quân thấy tiếc vì đã bỏ lỡ, anh cũng đành âm thầm hạ quyết tâm, làm gì cũng phải về kịp lúc con đầy tuổi mới được.
Bây giờ con đã lớn một chút, thời tiết cũng tốt, anh đưa hai mẹ con bọn họ cùng lên huyện để chụp một bức ảnh gia đình, nói với người của tiệm chụp hình bọn họ cần năm bản.
Anh một bản, trong nhà một bản, ông ngoại bà ngoại của Tiểu Đoàn Tử một bản, cậu cả, cậu hai một bản, bọn họ ở xa, không thể nhìn thấy dáng vẻ lớn lên của Tiểu Đoàn Tử như thế nào, con gái, con rể cũng ở trên đó, coi như có thể nhìn thấy cả nhà họ chung một lần.
Hứa Hiểu vẫn hơi tiếc một chút là cô không có mang theo ảnh ra đây, chồng cô cũng chưa từng gặp mặt ba vợ mẹ vợ, cậu cả cậu hai.
Trần Kiến Quân lại hứa với Hứa Hiểu, nếu có dịp đi ngang qua chỗ ba mẹ vợ, nhất định sẽ đến thăm hỏi họ.
Cậu cả cậu hai thì không cần nghĩ tới, họ cách xa anh mười vạn tám nghìn dặm, khả năng tới đó là rất thấp rất thấp, chỉ gần với ba mẹ vợ một chút, nói xa cũng không phải rất xa, cách tỉnh kế bên, nhưng nói gần cũng chẳng phải gần, phải lái xe suốt một ngày.
Hứa Hiểu mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, ôm bảo bối trong lòng, đứng bên cạnh là thân hộ mệnh cao lớn của cô, ba, me, anh cả, anh hai, con rất hạnh phúc, gặp được một người đối xử rất tốt với con, mọi người không cần phải lo cho con nữa, con sẽ sống thật tốt.
Trần Kiến Quân nhìn thấy đôi mắt gợi cảm của cô đỏ bừng, anh ôm cô vào lòng, lau nước mắt rồi nhanh chóng buông ra, lúc này công khai ôm ấp nhau sẽ thu hút những ánh mắt dị nghị của người khác, nếu không phải hai người có quan hệ chính đáng, thì cái này có thể bị coi là tội lưu manh rồi, tội lưu manh có thể bị bắt đi ăn cơm tù đấy.
Hai chị em bạn dâu bọn họ cách nhau cũng khá gần, không lâu sau, Liễu Lan cũng sinh con, cô ta sinh ở nhà.
Trân Kiến Dân hỏi cô ta có muốn đến huyện ly để sinh con không nhưng Liễu Lan kiên quyết từ chối, cô ta từng hỏi mẹ chồng chỉ phí đến huyện sinh con, nhưng bà ta tặc lưỡi, chẳng phải bao lâu nay người ta đều sinh con ở nhà sao? Cơ thể cô ta trước giờ luôn khỏe mạnh, chắc chắn không thành vấn đề.
Mọi chuyện quả thật rất suôn sẻ, cô ta sinh được một bé gái, nhẹ hơn Tiểu Đoàn Tử bốn lạng, trông qua thì cũng khá giống ba. Liêu Lan biết mình sinh con gái thì có hơi thất vọng, có con trai ở bên cạnh khác với có con gái ở bên cạnh, Lưu Điền Phương đích thân an ủi cô ta: "Con đừng lo, mẹ cũng sinh hai đứa con gái rồi, sau này đẻ thêm ba đứa con trai nữa, đây chỉ mới là đứa đầu thôi mà, yên tâm đi, là trai hay gái thì cũng đều là cháu của mẹ."
Có mẹ chồng đứng ra nói chuyện, Liễu Lan cũng an tâm một chút, đương nhiên cô ta cũng rất thương con gái, dù gì cũng là máu thịt mình mang thai mười tháng sinh ra, cô ta sợ mẹ chồng sẽ không hài lòng, nhìn hoàn cảnh của chị cả bày ra rõ ràng đó, nhưng hiển nhiên, vận may của cô ta tốt hơn cô chị cả nhiêu, mẹ chồng quả thật không tệ. Con dâu thứ hai sinh, Lưu Điền Phương không vì chuyện cô ta sinh con gái mà bạc đãi cô ta, cũng nấu một số lượng trứng tương tự như vậy bưng qua cho cô ta, đúng lúc Trần Kiến Quân ở nhà, mang đến cho nhà em trai hai con gà, hai con chim bồ câu, sáu con cá, và một lon sữa lúa mì tinh chất, đây đều là do người làm anh như anh tài trợ, sinh con là chuyện nửa đời sau, lần này anh may mắn ở bên cạnh nghe được cả quá trình khiến lông tóc anh dựng đứng cả lên, phụ nữ sinh con thực sự quá cực khổ, chút đồ này cũng coi như người làm bác lớn như anh nên bỏ ra mà.
Trần Kiến Dân rất cảm động, những thứ này, chẳng hạn như gà và chim bồ câu, mỗi con cũng phải ha ba đồng, còn tỉnh chất sữa mạch nha thì đắt hơn, khoảng hơn mười đồng, tiền thì khoan nói, những thứ này cũng chẳng dễ mua, có muốn mua cũng không có hàng, có tiên cũng không có nghĩ là sẽ mua được. Tấm lòng này của anh cả anh ta đã ghi nhớ trong lòng, cũng không ra vẻ từ chối, chỉ cho anh cả nhà mình một cái ôm thật chặt.